Nghỉ hè theo mẹ đi làm!
Có những đứa trẻ nghỉ hè phải theo mẹ đi làm mỗi ngày vì ở nhà không có ai giữ cả. Vậy, những ngày hè theo mẹ đi làm có gì vui; các bà mẹ vừa làm việc, vừa phải trông con ra sao?
Nghỉ hè theo mẹ đi làm!
Có những đứa trẻ nghỉ hè phải theo mẹ đi làm mỗi ngày vì ở nhà không có ai giữ cả. Vậy, những ngày hè theo mẹ đi làm có gì vui; các bà mẹ vừa làm việc, vừa phải trông con ra sao?
Nguyễn Ngọc Quỳnh Trân (bên phải) theo chị Phan Thị Diễm Hương đi làm tại cơ quan LÊ THANH
Chị Phan Thị Diễm Hương, đang công tác tại Hội Bảo trợ Bệnh nhân nghèo TP.HCM, có đứa con gái 5 tuổi, chia sẻ: “Bình thường thì mình gửi bé đi nhà trẻ nhưng từ khi trường cho nghỉ hè đến nay không biết gửi bé ở đâu. Bà nội thì năm nay đã 80 tuổi nên không thể trông nôm cháu được. Nhà ở tận huyện Hóc Môn, TP.HCM nhưng ngày nào mình cũng phải “na” con gái lên tận chỗ ở quận 3 theo mẹ đi làm. Biết là đường sá xa xôi nhưng cũng không còn cách nào khác nên phải dẫn con theo mỗi ngày như thế”.
Là người làm cùng cơ quan với chị Hương, chị Lê Thị Nhật Thảo, ngụ tại Q.7 (TP.HCM), cũng đồng cảnh ngộ. Chị Thảo cho biết: “Mình có 2 đứa con gái, một đứa 5 tuổi và một đứa hơn 2 tuổi. Ban ngày mình và ông xã đều đi làm nên khi 2 con nghỉ hè mình gần như mình bị chới với vì không biết tính sao. Những ngày đầu hè mình chở cả 2 đứa lên cơ quan cùng lúc nhưng 2 đứa thì không thể kham nỗi. Sau khi bàn với ông xã, hai vợ chồng thống nhất gửi đứa con gái nhỏ về quêcho ông bà ngoại chăm, còn đứa lớn thì mỗi sáng đi làm mình chở theo lên cho cơ quan cho bé quanh quẩn vừa làm, vừa trông bé”.
Bé Nguyễn Minh An (hơn 2 tuổi) những ngày đầu nghỉ hè phải theo mẹ là chị Lê Thị Nhật Thảo lên cơ quan làm việc. THANH TUẤN |
Vậy chị chăm bé bằng cách nào? Chị Thảo nói: “Mấy ngày đầu bé lên cơ quan hớn hở dữ lắm. Khi ấy, mình chở theo một đống đồ chơi rồi tìm một góc trống trên hội trường bày ra cho bé với con gái của một người bạn đồng trang lứa chơi. Nhưng chơi riết bé cũng chán và cứ chạy xuống chỗ mình reo réo mãi đủ chuyện. Khi thì hỏi cái này, lúc thì đòi cái kia phát mệt luôn, nhưng con mình phải chịu chứ biết than thở với ai”.
Chị Thảo nói thêm: “Do mình làm bộ phận kế toán, công việc của mình có lúc cũng phải chạy ra ngoài để giao dịch với ngân hàng. Mà mỗi lần bé thấy mình xách xe đi là bé đòi theo mẹ nên cũng phải chở theo luôn, vì có hôm mình trốn đi nhờ mấy anh chị trong văn phòng canh chứng nhưng khi bé không thấy mẹ đâu rồi khóc không ai dỗ nỗi”.
Tương tự, chị Bạch Tú Uyên, làm việc tại Điện lực Đất Đỏ, thị trấn Đất Đỏ, huyện Đất Đỏ (tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu), tâm sự: “Hơn nửa tháng nay, từ khi con trai học lớp một nghỉ hè là ngày nào hai mẹ con cũng song hành từ nhà mãi bên huyện Châu Đức qua đến huyện Đất Đỏ, với khoảng cách khoảng hơn 20km, bởi không biết giao con cho ai giữ”.
Chị Uyên kể: “Do con trai nên nó quậy phá dữ lắm. Thông thường buổi trưa mình tranh thủ chợp mắt xíu cho khỏe để chiều làm việc nhưng từ khi có con đi theo là mình không có cơ hội chợp mắt. Bởi buổi trưa nó không chịu ngủ, mà cứ đòi chở đi ra trung tâm thương mai tham gia các trò chơi. Có hôm thì đòi dẫn đi ăn chè, ăn bánh, uống trà sữa…nên mình phải chiều theo con. Mình đang kiếm mấy lớp có cô giáo dạy học hè nguyên ngày và có chỗ cho bé ăn ngủ nhưng chưa tìm được chỗ ưng ý”.
Không phải làm cơ quan nhà nước như chị Hương, chị Thảo hay chị Uyên, chị Nguyễn Thị Lài, đang ở trọ tại số 4/5/8 đường số 10, P.Hiệp Bình Chánh, Q.Thủ Đức (TP.HCM), cho biết: “Mình làm nghề buôn bán quần áo cũ ở các chợ, không có cố định chợ nào cả; nay bán ở chợ này, mai bán ở chợ kia và cứ xoay vòng như thế. Từ khi con trai học lớp 6 nghỉ hè đến nay cũng hơn nửa tháng nhưng ngày nào mình cũng phải đèo con ra chợ. Cho con theo ra chợ dãi nắng dầm mưa thấy tội nghiệp và sót lắm nhưng để con ở nhà một mình thì tôi không yên tâm”.
LÊ THANH