Anh đang về, anh gần tới…
Một tuần, chỉ riêng bạn bè thôi mà các ông chồng ngày nào cũng… nhất ly nhì vại. Đó là chưa kể tân gia, đám giỗ, sinh nhật… muôn trùng lý do để xin vợ đi nhậu.
Anh đang về, anh gần tới…
Một tuần, chỉ riêng bạn bè thôi mà các ông chồng ngày nào cũng… nhất ly nhì vại. Đó là chưa kể tân gia, đám giỗ, sinh nhật… muôn trùng lý do để xin vợ đi nhậu.
Chị em mình… lai rai
Tám Bảnh đang o bế cây cảnh thì ngoài sân có tiếng xe máy. “Anh Bảnh hả? Qua tui. Ăn mừng mới bán hết đàn heo. Điện thoại anh sao mà nãy giờ cứ “số máy này không liên lạc được””, Hùng – bạn cũ của chồng ghé hỏi.
Chị Tám dưới bếp cằn nhằn, đã lén tắt điện thoại của “chả” rồi mà vẫn dính. “Anh đi chút nghen em”, Bảnh vừa xỏ áo vừa “thông báo” với vợ. Cái “một chút” của chồng làm chị Tám… ớn lạnh. Với Bảnh, khi đã khoác vai bạn thì một chút nhiều khi lút một ngày. Tới bữa, cơm chờ cá đợi, chị điện thoại, bao giờ tiếng Bảnh cũng giòn tan: “Rồi rồi, chút nữa”. Mười lăm phút, chị lại điện. Bảnh nói dẻo quẹo trong một mớ âm thanh hỗn độn: “Đang về, đang về”. Nhưng làm gì có cái thì “hiện tại tiếp diễn” như thế mà chờ.
Ngoài sân, giàn cây cảnh vẫn chưa được xén cành tỉa lá, cứ như đám rừng. Trong nhà, quần áo đám nhỏ, đồ chơi bỏ ngổn ngang. Lại còn chuyện mô tơ, máy móc, kim khí gì của chồng, khách hàng tới hỏi tùm lum. Đợi không đặng, chị phi xe thẳng tới “hiện trường”. Vợ Hùng mừng lắm, nói trời ơi, mấy khi rồng đến nhà tôm. Rồi hai chị em bày… cuộc nhậu mini ngay dưới bếp.
Vợ Hùng nói: “Có chồng nhậu mình cũng tập nhậu để khi cần thì “vớt” cho chồng bớt xỉn. Ở hàng quán, chồng “tê tê say say” em út, mình cũng “làm chút” rồi quậy tưng bừng cho mấy chả tởn. Em nghĩ phụ nữ biết uống vài lon cũng hay chị à. Em bây giờ cũng ở mức “phước lộc thọ” (ba lon) rồi chị. Đàn ông, các ổng uống mấy vòng “sinh lão bệnh tử” (mỗi vòng bốn lon) kệ mấy ổng. Mình là phụ nữ, phải hiền thục đằm thắm dịu dàng nên dừng lại cỡ ba lon là vừa. Chị để anh Tám ngồi chơi. Ảnh lợi hại lắm chị. Có ảnh, cuộc vui khởi sắc liền hà. Chị em mình “lai rai” chút rồi hẵng kêu ảnh về”. Đang bực chồng, chị nói uống thì uống.
Định vị chồng… rót bia
Nhà trên, mười mấy ông đã đến độ “thăng hoa” nên hát ca búa xua. Khẽ hé tấm rèm, hai người vợ bỗng mắc cỡ đến đỏ cả mặt. Tám Bảnh hát Cánh thiệp đầu xuân như cọp nhai đậu phộng. Hùng thì loẹt quẹt ghi ta chỉ mỗi một gam, mặt nhăn quéo, mắt lim dim như một nghệ sĩ thực thụ.
Đàn ông hễ nhậu là tán phét không biên độ. Ông thì nói bữa nay phải có tăng hai. Về sớm quá vợ nó quở, nói anh ăn ở cách sao mà bị đuổi sớm thế? Ông thì nói bữa nay không say không về. Về mà tỉnh queo vợ nó mắng cho, nói uống vậy mà cũng uống… Ông thì nói vợ là phải nâng khăn sửa túi cho chồng. Nhưng chỉ cho bả nâng khăn thôi, còn sửa túi thì đừng. Sờ tới túi, mình có đồng “quỹ đen” nào mấy bả tịch thu hết. Ông thì nói tui là tui ham vui nên về muộn, chấp nhận bị vợ… rượt. Có sao đâu? Mình cứ chạy vòng quanh bụi tre, ai thấy cứ tưởng mình rượt vợ. Oai lắm chớ!
Lần đầu uống bia, mới tới lon “lộc” chị Tám đã huyên thuyên. Vợ Hùng nói nhỏ gì đó, chị Tám điện cho chồng ngay cửa bếp. Bảnh nói em hả, anh đang về, gần tới rồi. Chị Tám nói “gần tới rồi” sao anh rót bia? Bảnh nói em xạo. Đồng ý em có “sờ mát phôn” nên định vị được anh nhưng sao biết anh rót bia? “Biết chớ sao không? Tui đang trước mặt anh nè”, chị Tám kéo rèm.
Đang chém gió vun vút, mấy ông bỗng tiu nghỉu, lục tục dắt xe ra về.
Trần Cao Duyên