Tại Bình Định, có một lớp học đặc biệt được mở và duy trì suốt 4 năm qua khá lặng lẽ. Người ta ít biết đến lớp học ấy, bởi người mở lớp là ông Michio Umegaki (một giáo sư người Nhật) không muốn khoa trương mà chỉ tập trung vào các học sinh đặc biệt của lớp.
Lớp học ‘Ước mơ’ tại Bình Định của giáo sư người Nhật
Tại Bình Định, có một lớp học đặc biệt được mở và duy trì suốt 4 năm qua khá lặng lẽ. Người ta ít biết đến lớp học ấy, bởi người mở lớp là ông Michio Umegaki (một giáo sư người Nhật) không muốn khoa trương mà chỉ tập trung vào các học sinh đặc biệt của lớp.
Lớp học có cái tên cũng rất dễ thương – lớp “Ước mơ”, dành cho trẻ em bị nhiễm chất độc da cam ở xã Cát Trinh, huyện Phù Cát.
Năm 2012, trong một lần đến Phù Cát để thực hiện nghiên cứu về hậu quả chiến tranh, GS Michio Umegaki (69 tuổi, Đại học Keio, Nhật) đã gặp những gia đình có con em bị khuyết tật, bị down. Cảm thương những đứa trẻ ở làng quê nghèo với nhiều khó khăn, ông quyết định phải làm một điều gì đó cho chúng. Vậy là lớp học “Ước mơ” ra đời để trẻ bị nhiễm chất độc da cam ở đây cũng được đến lớp, đến trường, được vui chơi và học tập.
Táo bạo trong cách nghĩ, cách làm, một cô giáo đã vực dậy một ngôi trường mầm non xốc xếch, xuống cấp, không ai dám gửi con trở thành một ngôi trường điểm trên địa bàn.
Năm 2015, nhóm Chung tay Donation(một tổ chức hỗ trợ về giáo dục tại TP.HCM) đã kết nối với giáo sư Umegaki để cùng trợ giúp lớp học “Ước mơ”. Từ năm 2015, nhóm đã giúp lớp học “Ước mơ 1” với mức 2 triệu đồng/tháng. Như vậy, ngoài khoản hỗ trợ của giáo sư Umegaki 2.500 USD cho mỗi lớp học mỗi năm, lớp còn có khoản hỗ trợ 24 triệu đồng/năm của nhóm Chung tay Donation.
Một trong những ấn tượng mạnh nhất của chúng tôi ngay khi bước vào lớp là sự vui vẻ, hồn nhiên của những đứa trẻ khuyết tật. Các em đang hí hoáy tô màu làm thiệp chúc tết để mang về khoe với ba mẹ. Chúng tôi như trở lại cái thời học tiểu học cùng các em, đầy say mê, hân hoan và sáng tạo.
Cứ mỗi tuần một lần, lớp học lại được mở vào sáng chủ nhật. Những đứa trẻ bị hội chứng down, xương thuỷ tinh, chậm phát triển trí tuệ… ở vùng quê nghèo của huyện Phù Cát được ba mẹ chở đến lớp để được học đọc, học viết, học tô màu, tập thể dục, hát ca.
Đường đến trường của các em cũng gian nan lắm. Vì ở quê, cha mẹ làm nông bận rộn việc đồng áng, gia đình lại khó khăn quá mức nên việc dành ra một buổi sáng chủ nhật để đưa con đến trường là một thử thách lớn. Một phụ huynh trong lớp tâm sự: “Nhà tôi ở cách trường gần 10 km. Con trai tôi bị bệnh xương thủy tinh, đầu to nên lo chạy chữa cho nó từ nhỏ đến giờ thì cha mẹ cũng hết sức. Không có xe máy, lại không thể chở con bằng xe đạp vì cháu phải có xe lăn đỡ ngay cả khi học trên lớp nên tôi đẩy bộ cháu từ nhà lên đây. Thương con nên mình làm được gì thì làm thôi chứ có ai muốn bệnh tật vậy đâu”.
Cô Phạm Thị Bảy, Hiệu trưởng Trường tiểu học số 2 Cát Trinh, chia sẻ: “Dù các thầy cô của trường chưa được đào tạo để dạy trẻ khuyết tật, đặc biệt như các học sinh của lớp “Ước mơ” nhưng bằng tình yêu, sự quan tâm chia sẻ, các thầy cô đã đều đặn đến lớp trong suốt 4 năm qua. Và không uổng công ông giáo sư người Nhật đã mở lớp, không phụ lòng các thầy cô, các em học sinh của lớp đã tiến bộ rất nhiều”.
Từng trải nghiệm nhiều công việc khác nhau: thời trang, bất động sản, nhân sự…, thế nhưng, Nguyễn Trần Phi Yến lại quyết định gắn bó với nghề sư phạm.
Những tiến bộ đó, với người bình thường tưởng như rất đơn giản nhưng với các em bị khuyết tật thì đó là một sự cố gắng rất lớn.
“Có em đã biết tự vệ sinh cá nhân, biết phụ giúp việc nhà, biết chào hỏi, thể hiện cảm xúc. Em khác đã giỏi hơn trong việc định hướng đi lại, cha mẹ để em đi bộ đến trường mà không sợ lạc. Một số em làm toán nhanh hơn, viết chữ đẹp hơn… Những chuyển biến ấy, dù nhỏ cũng tiếp thêm nghị lực cho chúng tôi bám lớp”, cô giáo Hà Thị Mỹ Thôi, người đã theo lớp 4 năm học, tâm sự.