29/11/2024

‘Chiếc roi’ mang tên người chồng

Bạo lực gia đình không phải chuyện xa lạ nhưng tại một triển lãm, người xem vẫn giật mình bởi muôn vẻ nỗi đau thể xác, tinh thần.

 

‘Chiếc roi’ mang tên người chồng

Bạo lực gia đình không phải chuyện xa lạ nhưng tại một triển lãm, người xem vẫn giật mình bởi muôn vẻ nỗi đau thể xác, tinh thần.


 

Chiếc roi mang tên người chồng - Ảnh 1.

Những câu chuyện bạo lực gia đình đang được “kể” trong triển lãm “Phía sau cánh cửa” – Ảnh: THIÊN ĐIỂU

Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam vừa khai mạc một triển lãm rất ấn tượng về bạo lực gia đình có tên Phía sau cánh cửa và kéo dài đến ngày 31-12.

Giam mình trong những vòng “hào quang”

Câu chuyện của chị P.T.T. – sinh năm 1980, ở Nam Định – tại phòng trưng bày triển lãm có lẽ là câu chuyện để lại ấn tượng mạnh mẽ cho người tham quan. Chị T. là tiến sĩ, giảng viên đại học. Chồng chị cũng là người học rộng tài cao. Người ngoài nhìn vào thấy gia đình chị thật hạnh phúc. Thầy trưởng khoa nơi chị giảng dạy thậm chí còn mang gia đình chị ra để “nêu gương” về gia đình mẫu mực, hạnh phúc.

Không ai ngờ bao năm qua, nữ tiến sĩ ấy bị người chồng học rộng biết nhiều thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thậm chí cả bạo lực tình dục. Còn chị cứ luẩn quẩn trong vòng hào quang của gia đình hạnh phúc mà không thể thoát ra.

Chị T. kể mỗi lần đánh chị, chồng thường khoá trái cửa trong phòng để đánh. Những khi vợ chồng vui vẻ, chị có hỏi vì sao anh đánh chị, anh nói: “Em làm theo anh thì chả có vấn đề gì”. Chồng chị không chấp nhận được vợ làm trái ý mình, dù là điều nhỏ nhất. Chị T. kể ví dụ anh bảo chị đi mua chanh mà chị lại mua trái tắc thì chị lập tức bị chửi hoặc “ăn đòn”, vì anh cho rằng vợ khinh bỉ chồng.

Chị T. không phải là trường hợp trí thức duy nhất bị bạo lực gia đình tại triển lãm này. Ở đây, người xem còn thấy những câu chuyện bạo lực gia đình của các phóng viên, biên tập viên, nhân viên ngân hàng.

Chị M.T.D. – sinh năm 1988, tại Hưng Yên – là biên tập viên truyền hình. Khi quyết định lấy mối tình đầu của mình, gia đình chị đều khuyên can, vậy nên khi chị bị chồng đánh đập và nhiều hình thức bạo hành khác, chị không thể tâm sự với ai, ngay cả cha mẹ mình. “Tôi cố sống vì đó là sự lựa chọn của mình rồi, mình phải chấp nhận” – chị nói. Thế nên cha mẹ chị D. không hề biết gì về những đau đớn con gái phải chịu đựng, cho tới một ngày chị D. đau đớn, hoảng loạn gọi điện cho mẹ cầu cứu: “Mẹ sang cứu con, con không thể ở đây được”.

Còn chị P.T.T. – sinh năm 1981, tại Vĩnh Phúc – là nhân viên ngân hàng bị chồng đánh đập tàn bạo đến mức phải chạy trốn tới Ngôi nhà bình yên của Trung ương Hội Phụ nữ Việt Nam lánh nạn. Chị kể hôn nhân của vợ chồng chị không được bố mẹ chồng đồng ý, nên bao năm chị vẫn không được coi là người trong nhà, gia đình bàn bạc việc gì không bao giờ bàn với chị.

Khi xảy ra mâu thuẫn, vớ được gì chồng đánh chị bằng cái nấy, vớ được dao cầm dao, không có gì thì anh dùng tay bóp cổ. Hai vết sẹo trên cổ chị là do chồng dùng ngón tay xiết và ấn mạnh đến mức chảy máu. Gần đây, hàng xóm đã phải đưa chị đi cấp cứu khi bị chồng đánh tàn tệ. Ở viện được vài ngày, chị phải trốn vào Ngôi nhà bình yên lánh nạn.

 

Bị… chồng hiếp dâm

Chồng của tiến sĩ T. có nhu cầu tình dục cao, chị luôn phải đáp ứng, nếu không anh sẽ nghi ngờ. “Có hôm tôi mệt quá, nói: “Hay hôm nay mình nghỉ một hôm?” thì anh lại kiểm tra điện thoại, hỏi: “Hay cô ngủ với thằng nào rồi nên cô không muốn tôi”. Có khi tôi trốn sang nằm với con để tránh thì anh ấy lôi tôi dậy, nhổ nước bọt vào mặt, chửi tôi trước mặt các con: “Mẹ mày là con khốn nạn”. Tôi luôn cảm thấy nhục nhã và đau đớn như bị hiếp dâm” – chị T. cúi mặt kể câu chuyện buồn không dễ gì thổ lộ cùng ai.

Chị M.T.H. (sinh năm 1968, tại Đông Anh, Hà Nội) cũng là nạn nhân của bạo lực tình dục bởi chính chồng mình. Nhưng đau đớn nhất với chị chính là không sao ngăn được cảnh các con của mình phải thường xuyên chứng kiến cảnh bạo lực tình dục của bố đối với mẹ. Vì điều này mà con trai út của chị bị trầm cảm.

Nhìn con trai út bị trầm cảm vì người cha bệnh hoạn, chị H. giận chồng và giận cả chính mình đã không bảo vệ được con. Nhưng chị không dám ly hôn bởi suy nghĩ con cái không có tội tình gì mà phải chịu thiệt thòi được mẹ không có bố, được bố không có mẹ. Cứ như thế, chị chịu đựng cuộc hôn nhân như địa ngục hàng chục năm trời và không tìm được lối thoát.

Khảo sát của nhóm làm triển lãm này của Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam cho thấy các vụ bạo lực tình dục chiếm tới 31%.

Những con số khiến nhiều người rùng mình và nhói đau…

Bạo lực gia đình để lại hậu quả nặng nề cho con trẻ

 

bao-luc-gia-dinh

Không ai nghĩ chị M.T.D. là biên tập viên truyền hình lại bị chồng đánh đập tàn tệ trong nhiều năm – Ảnh: Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam

Bạo lực gia đình vẫn diễn ra âm thầm trong đời sống xã hội, bởi cộng đồng dường như đã và đang chấp nhận bạo lực như phương thức hành xử của gia đình. Qua thực tế tiếp xúc với các câu chuyện của người tạm trú tại Ngôi nhà bình yên, chúng tôi thấy bạo lực gia đình để lại những hậu quả nặng nề tới con trẻ do chúng luôn phải chứng kiến và sống trong môi trường bạo lực.

Trẻ gái lớn lên dễ chấp nhận bạo lực như một phương thức hành xử bình thường, còn những trẻ trai cho rằng “bạo lực là phương thức giao tiếp hiệu quả”. Vì vậy, việc đảm bảo an toàn cho trẻ trong môi trường gia đình là việc làm cần thiết.

LÊ THỊ PHƯƠNG THUÝ

(Trưởng phòng tư vấn và hỗ trợ phát triển Trung tâm Phụ nữ và phát triển)

 

THIÊN ĐIỂU