29/11/2024

ĐÙNG MỘT CÁI

Xin giới thiệu một bài phú hay về Đức cha Vũ Duy Thống

 ĐÙNG MỘT CÁI

 
Duy Thống nghĩa là một mình ngậm nỗi đau, tên gọi vô tình mà như định mệnh, nuốt vào trong sầu buồn nhân thế, mà lại toả ra ngoài hoan hỷ đời thường, nụ cười trên môi không tắt, ngôn phong miệng lưỡi rộn ràng, nay không còn nữa…
 
alt
 
Một ánh chớp, một lằn sét, một tiếng nổ, bất ngờ, đột ngột, thiển cận như tôi chỉ biểu lộ 1 từ thô kệch: -“đùng một cái”
Đùng một cái: Bạn tôi lớp đệ tam rời chủng viện, quá đỗi nhiệt tình phải trả giá, nuối tiếc ngỡ ngàng, xót xa vô tận, đức vâng lời bị hiểu lệch dẫn đến trừng phạt nặng nề, ơn Thiên triệu vừa mới manh nha đã sớm chấm dứt rồi chăng? Bạn cúi đầu cam chịu, nuốt ực nỗi lòng, bến phà Vàm cống hất ngược lại bờ trần tục, miệng làm câm tai giả điếc, bóng sắc giai nhân lởn vởn quẩn quanh, nghiến răng và nhắm mắt, không không không!…
Đùng một cái: Dòng Tên I-Nhã (SJ) nhận đơn ghi danh, sau nhiều năm cố giật mảnh bằng tú tài thoát phần quân dịch, lại ngày tháng miệt mài dưới mái Văn khoa Sài Gòn, cậu sinh viên cũng tóm được cử nhân đại học, đường công danh mở rộng, hạnh phúc chào mời, không không không!…
Đùng một cái: Thay cờ đổi chủ, chiếc áo dòng cất đáy va-li, bôn ba ngược xuôi nghề ngỗng, kiếm miếng ăn để tồn tại: Sản xuất nông trường, quần xăn móng lợn, áo bạc sờn bâu, anh hát bài ngợi ca cây lúa…nắng Củ-chi cháy da người, mồ hôi chát mặn nơi môi, khổ khổ khổ!
Đùng một cái: Lại trở về tu trì sau khi cạn cốc cay chua, thầy ngẩng đầu từng bước một tiến lên bàn thánh, chén vàng, đĩa bạc, lòng son, chính thức tận hiến thân mình, cảm nhận không bị bỏ rơi mà yêu thương tràn trề đổ xuống, Thiên Chúa trui – rèn- mài- dũa- gọt thầy trong bể lửa, mong nên vàng ròng tinh luyện,Thánh thần róc- uốn- vo- nhào thầy để thành mỹ phẩm tuyệt vời, … Bước đầu hạ sơn đời linh mục qua hai xứ đạo Tân Mỹ và Bạch đằng đầy hoan lạc… vui vui vui!
Đùng một cái: Được bề trên tuyển chọn du học tại Pháp, Hội thừa sai Ba-lê: MEP (Missions Etrangères de Paris). Năm năm mài miệt sách đèn, thu nhận văn bằng Cao học Thần học trở về cố quốc, thêm nhiều năm dậy bảo môn sinh, gieo vun trí tuệ… phờ phờ phờ!
Đùng một cái: Toà Thánh Rôma tấn phong ngôi giám mục vào độ ngũ tuần, nhẫn- mũ- gậy lỉnh kỉnh hành trang, vai giám mục phụ tá với hàng tá việc phụ, muối cứ ướp và đèn cứ soi, bừng bừng ánh đuốc, miệng môi rung bật thanh âm, con tằm nhả tơ vào hồi sung mãn, chữ nghĩa giàn trải, ý nhạc trào dâng… vang vang vang.
Đùng một cái: Nhận bài sai cai quản địa phận, oằn vai cong lưng gánh vác, xì xèo lời ong tiếng ve, chiếc mũ Mitra bắt đầu nặng chịch dần dần, mà cây gậy chủ chăn cứ vững vàng trên mọi địa hình, da Đức cha đã thấm mùi nồng của chiên, máu đã tẩm mùi tanh của cá, đi và đi đến tận cùng giáo phận Phan Thiết, vì “Tình yêu Chúa Ky-tô thúc bách”, tay cày đã quyết nên không nghi ngại, tấm lưới đã bủa sợ gì bão giông, quyết quyết quyết.
Đùng một cái: Thân thể mỏng dòn đột ngột rã rời, người cha chung khả kính bất ngờ ra đi, vội vã nằm xuống như chưa từng, việc Chúa làm ai đâu suy thấu, mấy vị vọng hối hận muộn màng, xưa kính mà không yêu, nghe mà chẳng làm, đức vâng lời cố tình bỏ ngỏ, lời trần tình nguỵ biện sáo mòn… Duy vạn chiên nước mắt dâng trào, tâm tư quặn thắt, người đi phương ấy xa xôi lắm, con ở chốn này lạc lõng thay, sầu dâng chất ngất, lệ ngập tràn tuôn… Buồn quá buồn quá buồn quá.
Những tiếng đùng, âm ba cứ rền rĩ trong suốt hành trình đời bạn, tuy xác thể vùi sâu nhưng anh hồn bạn đã ở trên cao cao lắm, chén cứu độ của Thầy Chí Thánh Giê-su, bạn đã uống sạch trơn, nhanh gọn đến bất ngờ, bạn dốc ngược cốc mà hô to “sơn trạch” này “long chỉ”… hết hết hết.
Duy Thống nghĩa là một mình ngậm nỗi đau, tên gọi vô tình mà như định mệnh, nuốt vào trong sầu buồn nhân thế, mà lại toả ra ngoài hoan hỷ đời thường, nụ cười trên môi không tắt, ngôn phong miệng lưỡi rộn ràng, nay không còn nữa, người thực sự nghỉ yên, thân xác rữa mục đúng ngày Lễ Tro khởi điểm mùa chay, cát bụi cát bụi cát bụi.
Giáo hội tôi mất một giám mục tài ba, triệu chiên chúng tôi mất một chủ chăn ái truất, và… cá nhân tôi đã mất anh người bằng hữu chân tình, mất vĩnh viễn trên cõi nhân thế phù du, hạt giống vùi đi, mau hãy trổ sinh vô vàn mầm sống diệu kỳ. Xưa Thầy Chí Thánh trong cơn hấp hối đã nguyện rằng: “Lạy Cha xin tha cho chúng vì chúng lầm chẳng biết việc chúng làm”. Cũng thế, trong bốn ngày dù hôn mê sâu trong bệnh viện, tôi tin Đức cha cũng khẩn nài xin Chúa thứ tha hết thảy: “Lạy Cha xin tha luôn cho chúng, dù chúng biết rõ điều sai mà cứ làm, do lòng kiêu căng nên ghen tỵ, do tự mãn nên cưỡng lệnh, do tính đố kỵ mà quàng xiên lầm lỗi, xin soi cho chúng biết để ăn năn”…
Bùi Nghiệp