22/12/2024

Chúa Nhật 26.03.2023
Sống Sự Thật

Chúa Nhật Tuần V – Mùa Chay

Ed 37,12-14 • Tv 129,1-2.3-4.5-6a.6b-8 (Đ. x. c.7bc) • Rm 8,8-11 • Ga 11,1-45

 

CÁC BÀI SUY NIỆM LỜI CHÚA CHÚA NHẬT V MÙA CHAY- A | Giáo Phận Bà Rịa

Lời Chúa
✠ Bài trích Phúc Âm theo thánh Gioan

1 Khi ấy, có một người bị đau nặng, tên là La-da-rô, quê ở Bê-ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a. 2 Cô Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô. 3 Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.” 4 Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”

5 Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.

6 Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. 7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê!” 8 Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?” 9 Đức Giê-su trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời. 10 Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình!”

11 Nói những lời này xong, Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.” 12 Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.” 13 Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường. 14 Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết. 15 Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.” 16 Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!”

17 Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. 18 Bê-ta-ni-a cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số. 19 Nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời. 20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà. 21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. 22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” 23 Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại!” 24 Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” 25 Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. 26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?” 27 Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”

28 Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!” 29 Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su. 30 Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người. 31 Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.

32 Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.” 33 Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến. 34 Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu?” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.” 35 Đức Giê-su liền khóc. 36 Người Do-thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy!” 37 Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?” 38 Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. 39 Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.” 40 Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” 41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. 42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.” 43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!” 44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.”

45 Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.

(Bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)

Suy niệm
Sống Sự Thật

Cái chết đưa đến chia ly, mất mát, thương nhớ. Chính Chúa Giêsu cũng thổn thức trước nỗi đau của hai chị em Martha và Maria, Ngài cũng khóc thương người bạn Lazarô. Tuy nhiên, không đến sớm để cứu Lazarô khỏi chết không có nghĩa là không cứu sống anh. Với con mắt đức tin, bệnh tật yếu đuối là dịp để vinh quang Thiên Chúa được tỏ lộ. Khoảng thời gian “chết” của Lazarô lại chính là thời gian người ta nhận được nhiều bài học quý giá. Chúa Giêsu mở cửa mộ và dõng dạc truyền cho Lazarô trỗi dậy. Ngài đập tan chết chóc và mở ra cánh cửa hy vọng, mở ra những chân trời mới vì “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống”. Cái chết của Chúa Giêsu đã biến đổi thân phận con người. Cái chết duy nhất ấy khơi nguồn cho sự sống vĩnh cửu. Chính nhờ Ngài mà đau khổ không thể đè bẹp con người, nhưng nâng con người lên với sức mạnh của Đấng là Tình Yêu và là Sự Sống. 

Bước đi trên hành trình trần thế với những tảng đá của bệnh tật, đau khổ, thất vọng, tâm hồn ta có thể đã chết hoặc chưa sống dồi dào, khi ấy ta được mời gọi giữ vững niềm tin – “Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết”. Có Chúa và tin Chúa, ta không còn bị bệnh tật hay sự chết giam hãm, nhưng được thênh thang tự do sống cho vĩnh cửu. Những ai tin đều sẵn sàng quyết tử, chết đi cho tội lỗi trong mình để cho phần thần linh sống mạnh, chết để có thể sống trọn vẹn hơn.

Mùa Chay Thánh này, mỗi chúng ta cũng được gọi trỗi dậy như Lazarô. Anh đã xuyên qua sự chết để đi vào sự sống, ta sẽ được phục sinh và đi vào cuộc đời với sức sống mới khi băng qua đau khổ. Trong vực thẳm tăm tối, chỉ cần một lòng tin tưởng, Thiên Chúa sẽ kéo ta lên và ban lại cho ta sự sống. Nơi bí tích Hòa Giải, Chúa gọi tên từng người như gọi tên Lazarô: Hãy bước ra, để trỗi dậy rời khỏi ngôi mộ tù túng. Bước ra để bắt đầu cuộc sống mới bằng sức mạnh chữa lành của tình yêu.

Nguyện ước thời gian quý báu này không ra vô hiệu nhưng nhờ tiếng van nài thành khẩn, Chúa ban thêm đức tin cho chúng ta, một đức tin đủ mạnh để can đảm đối diện với những thử thách gian nan và dẫn chúng ta đến cõi sống muôn đời. 

Lạy Chúa Giêsu, xin lăn tảng đá đang đè nặng đời con, và cho con được sống.

Lm. Phêrô Tạ Văn Tuân

Nguồn: Sống Lời Chúa – Bayard Việt Na