ĐTC: Niềm vui của Thiên Chúa là sức mạnh của chúng ta
“Niềm vui của Thiên Chúa là sức mạnh của chúng ta, nơi Ngài chúng ta tìm thấy được căn tính của mình.” Đây là điểm quan trọng mà Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói đến trong bài giảng lễ Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu vào sáng thứ năm ngày 01.10.2015, tại Nhà nguyện Thánh Marta. Là một Kitô hữu, chúng ta không bao giờ được để ngọn lửa khao khát Thiên Chúa lịm tắt. Nếu không, tâm hồn chúng ta chẳng thể vui mừng nhảy múa như trong ngày lễ hội.
ĐTC: Niềm vui của Thiên Chúa là sức mạnh của chúng ta
“Niềm vui của Thiên Chúa là sức mạnh của chúng ta, nơi Ngài chúng ta tìm thấy được căn tính của mình.” Đây là điểm quan trọng mà Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói đến trong bài giảng lễ Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu vào sáng thứ năm ngày 01.10.2015, tại Nhà nguyện Thánh Marta. Là một Kitô hữu, chúng ta không bao giờ được để ngọn lửa khao khát Thiên Chúa lịm tắt. Nếu không, tâm hồn chúng ta chẳng thể vui mừng nhảy múa như trong ngày lễ hội.
Khởi đi từ Bài đọc I trích sách Nơkhemia, Đức Thánh Cha suy từ về dân tộc Israel, một dân tộc sau những năm tháng dài bị lưu đày, cuối cùng đã được quay trở về Giêrusalem. Những năm tháng còn ở Babylon, dân tộc Israel vẫn nhớ về quê cha đất tổ. Sau rất nhiều năm trời, cuối cùng cũng đến ngày trở về để xây dựng lại Giêrusalem. Trong bối cảnh đó, Nơkhemia đã xin kinh sư Étra đọc Sách Luật cho toàn dân nghe và họ đã vô cùng hạnh phúc. Họ đã khóc trong vui sướng và cảm nghiệm được Lời của Thiên Chúa.
Niềm vui của Thiên Chúa là sức mạnh của chúng ta
Chúng ta có thể hiểu điều này như thế nào? Đức Thánh Cha giải thích: Dân tộc Israel vẫn chưa nhìn thấy được thành trì quê hương của họ, nơi mà họ được sinh ra và cũng là thành đô của Đức Chúa. Nhưng khi lắng nghe Sách Luật, họ đã nhận ra căn tính của mình. Vì thế, họ vui mừng và khóc.
Họ đã khóc vì vui mừng, vì đã gặp được căn tính đích thực của mình. Trong những năm tháng bị lưu đày, cách này cách khác, căn tính ấy đã phai mờ đi. Nơkhemia nói: “Anh em đừng sầu thương khóc lóc vì niềm vui của Đức Chúa là thành trì bảo vệ anh em.” Đây chính là sức mạnh Thiên Chúa ban tặng khi chúng ta khám phá ra mình thực sự là ai, căn tính của mình là gì. Chúng ta đã đánh mất căn tính trong cuộc hành trình dài hoặc khi bị lưu đày như dân tộc Israel. Chúng ta cũng đánh mất căn tính của mình khi tự lưu đày bản thân bằng cách xây cho mình những “cái tổ” ở chỗ này chỗ kia chứ không chịu cư ngụ trong nhà của Đức Chúa, nơi chúng ta có thể tìm thấy căn tính đích thực của mình.
Chỉ trong Thiên Chúa, ta mới biết mình thật sự là ai
Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm thấy căn tính đích thực của mình? Đức Thánh Cha nói, khi bạn đánh mất cái đã thuộc về bạn, chẳng hạn như một mái ấm gia đình; bạn sẽ có một khao khát cháy bỏng muốn quay trở về nơi đó. Nói khác đi, chính lòng khao khát sẽ đưa bạn về nhà. Dân tộc Israel, với một niềm khao khát cháy bỏng, đã nhận thấy rằng họ từng rất hạnh phúc, và họ khóc cho hạnh phúc này. Họ khao khát muốn quay về nhà. Cuối cùng, khao khát ấy đã giúp họ tìm thấy nhà của họ. Đó thực sự là một hồng ân của Thiên Chúa.
Nếu đã được no đầy của ăn, chúng ta sẽ không cảm thấy đói. Nếu đang sống êm ấm, tiện nghi; chúng ta không cảm thấy cần phải đi đâu nữa. Bởi thế, thật hữu ích nếu ngày hôm nay, mỗi người chúng ta cũng hỏi chính mình, một cách thiêng liêng, rằng: Phải chăng tôi cũng đang yên ổn, hạnh phúc và không cần thêm bất cứ một điều gì nữa nơi tâm hồn của tôi? Phải chăng lòng khao khát của tôi đã tắt rồi? Chúng ta hãy nhìn xem dân tộc Israel hạnh phúc như thế nào. Họ là những người đã khóc lóc và vui mừng. Từ đó, ta nhận thấy rằng một trái tim không còn khao khát sẽ không biết đến niềm vui. Niềm vui thực sự là sức mạnh của chúng ta: niềm vui của Thiên Chúa. Một trái tim không biết khao khát là gì sẽ chẳng bao giờ biết hoan hỷ vui mừng.
Đừng để lòng khát khao Thiên Chúa tắt lịm nơi con tim của chúng ta
Dân tộc Israel hoan hỷ vì họ đã hiểu những lời được công bố cho họ. Họ nhận thấy rằng lòng khao khát nơi trái tim của họ thúc đẩy họ tiến về phía trước. Chúng ta cũng hãy dừng lại trong thinh lặng để hỏi mình rằng: Chúng ta có thật sự hài lòng, có thật sự hạnh phúc như chúng ta muốn không? Hằng ngày, chúng có luôn khao khát để tiến về phía trước không? Xin Thiên Chúa ban cho chúng ta ân huệ này: đó là đừng bao giờ để lòng khao khát Thiên Chúa nơi con tim của chúng ta lịm tắt. (SD 1-10-2015)
Khởi đi từ Bài đọc I trích sách Nơkhemia, Đức Thánh Cha suy từ về dân tộc Israel, một dân tộc sau những năm tháng dài bị lưu đày, cuối cùng đã được quay trở về Giêrusalem. Những năm tháng còn ở Babylon, dân tộc Israel vẫn nhớ về quê cha đất tổ. Sau rất nhiều năm trời, cuối cùng cũng đến ngày trở về để xây dựng lại Giêrusalem. Trong bối cảnh đó, Nơkhemia đã xin kinh sư Étra đọc Sách Luật cho toàn dân nghe và họ đã vô cùng hạnh phúc. Họ đã khóc trong vui sướng và cảm nghiệm được Lời của Thiên Chúa.
Niềm vui của Thiên Chúa là sức mạnh của chúng ta
Chúng ta có thể hiểu điều này như thế nào? Đức Thánh Cha giải thích: Dân tộc Israel vẫn chưa nhìn thấy được thành trì quê hương của họ, nơi mà họ được sinh ra và cũng là thành đô của Đức Chúa. Nhưng khi lắng nghe Sách Luật, họ đã nhận ra căn tính của mình. Vì thế, họ vui mừng và khóc.
Họ đã khóc vì vui mừng, vì đã gặp được căn tính đích thực của mình. Trong những năm tháng bị lưu đày, cách này cách khác, căn tính ấy đã phai mờ đi. Nơkhemia nói: “Anh em đừng sầu thương khóc lóc vì niềm vui của Đức Chúa là thành trì bảo vệ anh em.” Đây chính là sức mạnh Thiên Chúa ban tặng khi chúng ta khám phá ra mình thực sự là ai, căn tính của mình là gì. Chúng ta đã đánh mất căn tính trong cuộc hành trình dài hoặc khi bị lưu đày như dân tộc Israel. Chúng ta cũng đánh mất căn tính của mình khi tự lưu đày bản thân bằng cách xây cho mình những “cái tổ” ở chỗ này chỗ kia chứ không chịu cư ngụ trong nhà của Đức Chúa, nơi chúng ta có thể tìm thấy căn tính đích thực của mình.
Chỉ trong Thiên Chúa, ta mới biết mình thật sự là ai
Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm thấy căn tính đích thực của mình? Đức Thánh Cha nói, khi bạn đánh mất cái đã thuộc về bạn, chẳng hạn như một mái ấm gia đình; bạn sẽ có một khao khát cháy bỏng muốn quay trở về nơi đó. Nói khác đi, chính lòng khao khát sẽ đưa bạn về nhà. Dân tộc Israel, với một niềm khao khát cháy bỏng, đã nhận thấy rằng họ từng rất hạnh phúc, và họ khóc cho hạnh phúc này. Họ khao khát muốn quay về nhà. Cuối cùng, khao khát ấy đã giúp họ tìm thấy nhà của họ. Đó thực sự là một hồng ân của Thiên Chúa.
Nếu đã được no đầy của ăn, chúng ta sẽ không cảm thấy đói. Nếu đang sống êm ấm, tiện nghi; chúng ta không cảm thấy cần phải đi đâu nữa. Bởi thế, thật hữu ích nếu ngày hôm nay, mỗi người chúng ta cũng hỏi chính mình, một cách thiêng liêng, rằng: Phải chăng tôi cũng đang yên ổn, hạnh phúc và không cần thêm bất cứ một điều gì nữa nơi tâm hồn của tôi? Phải chăng lòng khao khát của tôi đã tắt rồi? Chúng ta hãy nhìn xem dân tộc Israel hạnh phúc như thế nào. Họ là những người đã khóc lóc và vui mừng. Từ đó, ta nhận thấy rằng một trái tim không còn khao khát sẽ không biết đến niềm vui. Niềm vui thực sự là sức mạnh của chúng ta: niềm vui của Thiên Chúa. Một trái tim không biết khao khát là gì sẽ chẳng bao giờ biết hoan hỷ vui mừng.
Đừng để lòng khát khao Thiên Chúa tắt lịm nơi con tim của chúng ta
Dân tộc Israel hoan hỷ vì họ đã hiểu những lời được công bố cho họ. Họ nhận thấy rằng lòng khao khát nơi trái tim của họ thúc đẩy họ tiến về phía trước. Chúng ta cũng hãy dừng lại trong thinh lặng để hỏi mình rằng: Chúng ta có thật sự hài lòng, có thật sự hạnh phúc như chúng ta muốn không? Hằng ngày, chúng có luôn khao khát để tiến về phía trước không? Xin Thiên Chúa ban cho chúng ta ân huệ này: đó là đừng bao giờ để lòng khao khát Thiên Chúa nơi con tim của chúng ta lịm tắt. (SD 1-10-2015)
Anh Phương