Chúa Nhật 24.09.2023
Học Biết Chia Sẻ Niềm Vui
Chúa Nhật Tuần XXV – Mùa Thường Niên
Is 55,6-9 • Tv 144,2-3.8-9.17-18 (Đ. c.18a) • Pl 1,20c-24.27a • Mt 20,1-16a
Lời Chúa
✠ Bài trích Phúc Âm theo thánh Mát-thêu
1 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. 2 Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. 3 Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. 4 Ông cũng bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng.’ 5 Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. 6 Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: ‘Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?’ 7 Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi.’ Ông bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!’ 8 Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: ‘Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất.’ 9 Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. 10 Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. 11 Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn chủ nhà: 12 ‘Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.’ 13 Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: ‘Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? 14 Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. 15 Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?’ 16a Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót.”
(Bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Suy niệm
Học Biết Chia Sẻ Niềm Vui
Lời Chúa hôm nay dạy chúng ta biết về lòng Chúa, lòng ta giữa lòng Hội Thánh. Lòng Hội Thánh mở rộng: Dụ ngôn “Thợ làm vườn nho” mô tả có nhiều nhóm người đang đứng đợi chủ thuê vào làm vườn nho để được hưởng tiền công nhật. Có những người được ông chủ gọi đi làm lúc sáng sớm, kẻ lúc ban trưa, người lúc xế chiều, thậm chí gần tối (Mt 20,1-6). Vườn nho là lòng Hội Thánh mở rộng đón mọi người. Chúa gọi từng người vào Hội Thánh tại những thời điểm khác nhau, khi đến thời đến buổi. Có người vào Đạo từ lúc còn nhỏ, có người vào Đạo lúc tuổi đà xế bóng. Đối với Chúa, thời điểm không quan trọng, điều cần thiết là vào làm trong vườn nho Chúa.
Lòng Chúa quảng đại: Lúc tan tầm, ông chủ trả công mọi người như nhau: đều được “một quan tiền”. Đối với người vào làm từ sáng sớm, hai bên đã thỏa thuận “một quan tiền” công nhật. Cuối ngày chủ đã không “bất công” khi trả cho họ như đã thỏa thuận. Với những người vào làm sau đó: đều được trả “một quan tiền” công. Cách trả này có lợi cho những người vào muộn, nhưng không “bất công” với người vào sớm, và xem ra gây thiệt hại cho chủ. Trước mặt Chúa, con người chẳng có công trạng gì xứng đáng. Ta được ân thưởng là nhờ vào ân sủng và lòng quảng đại vô biên của Chúa mà thôi.
Lòng người ghen tức: Nếu chỉ mình họ, thì nhóm người vào làm sớm này sẽ rất hài lòng khi nhận một quan tiền công cuối ngày. Tuy nhiên, khi thấy chủ quảng đại với những người làm sau, họ cho rằng ông đã vi phạm nguyên tắc công bằng: làm nhiều phải được trả nhiều, làm ít thì được trả ít. Điều này khiến họ cằn nhằn, trách chủ bất công và ghen tức với người khác. Ông chủ đã lên án thái độ của họ. Tại sao họ lại ghen tức với anh chị em mình? Họ lấy quyền gì mà cản người khác được hưởng của cải của ông chủ? Tại sao họ không thể chia sẻ niềm vui của tha nhân, khi mình chẳng mất gì? Ông vẫn trả đủ cho họ theo thỏa thuận, còn ông làm phúc cho ai thì tùy ý. Thiên Chúa có quyền thi ân giáng phúc, không phải do người ta xứng đáng, nhưng vì Người hảo tâm mà thôi. Sao ta lại trách Chúa rông lượng, cản Chúa thi ân giáng phúc trên người khác?
Chúa muốn ta có một tấm lòng tốt: Bài đọc I cho biết: “Trời cao hơn đất thế nào, thì tư tưởng của ta cũng vượt trên tư tưởng của các ngươi thế ấy” (Is 55,9). Nhiều lúc ta khó hiểu đường lối của Chúa trên cuộc đời mình và nhân thế nên chất vấn “thế nào?”, “tại sao?”… Chỉ khi ta tìm thánh ý Chúa, và kiếm cách thi hành thì mới đạt tới an vui hạnh phúc. Kế đến, trong bài đọc II, thánh Phaolô khẳng định: “Đối với tôi, sống là Đức Kitô” (Pl 1,21). Ta cần lấy Thiên Chúa, lấy Đức Kitô làm chuẩn mực cho mọi suy nghĩ, lời nói và hành động của mình và đặt lợi ích của Chúa, của anh chị em lên trên lợi ích bản thân trong đời sống đạo, thì ta sẽ bình an thanh thản. Sau cùng, Bài Phúc Âm nhắc ta: “Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?” (Mt 20,15). Con người dễ chia buồn khi người anh chị em mình gặp bất hạnh hay đau khổ, nhưng lại khó chia vui khi anh chị em mình gặp may lành hay hạnh phúc hơn mình. Ta đừng bao giờ trách Chúa bất công và ghen tức với người khác khi họ nhận được ân huệ Chúa ban.
Lm. Giuse Ngô Ngọc Khanh, OFM
Nguồn: Sống Lời Chúa – Bayard Việt Nam