20/02/2025

Những chuyến tàu mang số hiệu hy vọng

Những chuyến tàu mang số hiệu hy vọng

Mỗi chuyến tàu đều mang theo những con người với giấc mơ riêng, đều mang số hiệu của hy vọng.
2024.05.08 Unitalsi - Treno dei bambini

Chuyến tàu tuổi thơ

Ngày còn nhỏ, chính xác là mùa Hè năm 1996, tôi nhớ như in từng khoảnh khắc chờ tàu trong chuyến Nam tiến đầu tiên cùng Bố Mẹ. Đứng trên sân ga Vinh, nắm chặt tay bố và nhìn những con tàu rời bến, tôi đặt cho mình biết bao câu hỏi tại sao. Bố bảo, mỗi chuyến tàu đều mang theo những con người với giấc mơ riêng: có người đi tìm một cuộc sống mới, có người trở về sau bao năm xa cách. Nhưng Bố cũng nói, có những chuyến tàu đặc biệt: những chuyến tàu mà điểm đến không chỉ là một nơi chốn, mà còn là một hành trình của niềm tin. Lớn lên và mãi sau này, tôi mới hiểu, đó là những chuyến tàu mang số hiệu Hy Vọng.

Tiếng còi tàu xé tan màn sương sớm. Những toa tàu nối tiếp nhau, uốn lượn trên đường ray như một dòng chảy của những hành trình không dứt, đưa bao con người tiến về phía trước. Có những hành khách mang trên vai gánh nặng của cuộc đời, có những ánh mắt đăm chiêu chất chứa suy tư, nhưng cũng có những gương mặt rạng rỡ khi tin rằng chuyến tàu này sẽ đưa họ đến một nơi tốt đẹp hơn.

Giây phút của hiện tại

Cuộc sống tựa như một sân ga rộng lớn, nơi mỗi người đều chờ đợi chuyến tàu của riêng mình. Trên sân Ga, dòng người lữ hành hối hả và theo chân nhau qua các trạm soát vé, cả người về lẫn người đưa tiễn. Giữa một bầu khí thật sự bận rộn và căng thẳng của công việc, mọi người vẫn dành cho nhau những nụ cười đầy sự thân thiện kèm theo những chỉ dẫn hết sức cụ thể và chân tình. Đây thật sự là những hình ảnh đẹp đáng để ghi nhớ và trân trọng. Điều này làm tôi liên tưởng đến hình ảnh của “Những người hành hương trong Hy Vọng” đang theo bước nhau bước vào Cánh Cửa Của Hy Vọng _ nơi mà mỗi người được chào đón và gặp thấy niềm hy vọng, hạnh phúc và bình an của Thiên Chúa Tình Yêu.

Dừng lại một nhịp giữa sân ga nhộn nhịp, tôi chợt nhận ra những câu chuyện đời thường đan xen trước mắt: có người ung dung tự tại lên tàu, có người tất bật với những kiện hàng mang về làm quà; có người tranh thủ chụp ảnh lưu giữ kỷ niệm, có người lại hối hả thúc giục các cô cậu quý tử mải mê vui chơi lên tàu. Người khá giả chọn giường nằm để có một hành trình thoải mái, còn người lao động phổ thông chấp nhận ghế ngồi để phù hợp với túi tiền. Mỗi hành khách, mỗi dáng vẻ, mỗi hoàn cảnh, nhưng tất cả đều chung một điểm đến phía trước.

Xình xịch… xình xịch… Bác Tàu Lửa nhả khói phì phò, hân hoan đón những vị khách đáng mến trên chuyến hành trình mới. Những cánh cửa tàu mở rộng, Quý Anh Chị nhân viên niềm nở chào đón bà con trên các khoang tàu sạch sẽ và đẹp mắt: tất cả đã sẵn sàng cho chuyến tàu đầy niềm vui và hy vọng. Giờ đã điểm, Bác Tàu Lửa kéo một hồi còi dài, chậm rãi chuyển bánh, mở ra hành trình của gặp gỡ và yêu thương.

Nét thú vị và rất riêng của các chuyến tàu là việc mọi người dễ dàng gặp gỡ, chào hỏi và bắt chuyện với nhau. Sau những giờ phút bỡ ngỡ ban đầu, mọi người tiến lại gần nhau hơn và hòa vào không gian và cuộc sống của nhau. Những câu hỏi rất bình dị cứ thế mà trao gởi cho nhau: “Con chào Bác, chào Cô; em chào Anh, chào Chị; Chú chào các Cháu…”. Rồi là: “Bác, Cô, Chú, Anh, Chị và Gia đình về đâu đó ạ?” Đáp lời nhau, mọi người không chỉ dừng lại ở việc cung cấp cho nhau những địa chỉ nhưng còn kèm theo đó là câu chuyện cuộc đời. Thật đúng là: đã không mất tiền mua nhưng lại còn “mua” được những điều đầy ý nghĩa.

Bất chợt, tôi tự hỏi chính mình: bởi đâu những người lữ hành vốn xa lạ lại trở nên thân quen và gần gũi đến thế? Giữa một thế giới vốn đã ngột ngạt và chật chội nhưng vẫn còn đủ không gian cho các cuộc gặp gỡ. Giữa một thế giới của tự do cá nhân, người lạ vẫn có thể tự do bước vào đời nhau. Giữa một thế giới của sự khép kín quá mức cần thiết nhưng sao các cánh cửa tâm hồn vẫn có thể “nối toa” được với nhau. Phải chăng, đây là món quà đầy trân quý trong Năm Thánh “Những Người Hành Hương Trong Hy Vọng?” Nghĩ thế, tôi thầm tạ ơn Chúa và cám ơn mọi người. Ngang qua sự lạ này, tôi nhận ra lời mời gọi của Thiên Chúa: hãy chủ động mở toang các cánh cửa cuộc đời để chuyển trao cho nhau những gì là cụ thể và tốt lành. Hơn thế nữa, ngoài việc trao ban, chúng ta còn có thể nhận lãnh những kinh nghiệm hiện sinh thật thú vị và đầy tràn ý nghĩa từ những người Anh Chị Em trong một thế giới đại đồng. Lời này thật đúng trong bối cảnh của những chuyến tàu Hy Vọng trong Năm Thánh 2025.

Bước tiếp vào tương lai

Rất nhiều năm trôi qua, tôi không còn là đứa trẻ nắm chặt tay Bố trên sân ga ngày ấy, nhưng hình ảnh những chuyến tàu mang số hiệu Hy Vọng vẫn luôn ở trong tôi. Kim đồng hồ chuyển dịch, bánh tàu lăn đều và tâm hồn con người cũng cứ thế mà chuyển nhịp theo thời gian và theo chuyển động của vạn vật. Cuộc đời không thiếu những ngã rẽ và hành trình đầy thử thách, nhưng tôi biết rằng mỗi bước chân mình đi vẫn luôn có một chuyến tàu sẵn sàng chờ đón: chuyến tàu của niềm tin, của ơn Chúa và của tình người.

Ngang qua những khung cảnh mới, những cuộc gặp gỡ mới và những Anh Chị Em mới, tâm hồn mỗi người như được mở rộng và ra khỏi vùng ngoại biên của chính mình. Khi một cánh cửa mở ra, là ta bước vào một thế giới mới. Khi ta can đảm mở lòng, là ta nối thêm những nhịp cầu yêu thương. Và dù đôi khi sân ga có vắng lặng, dù có những chuyến tàu đến muộn hơn ta mong đợi, chỉ cần còn giữ lấy hy vọng, ta sẽ không bao giờ bị bỏ lại phía sau. Chuyến tàu Hy Vọng là một hành trình cuộc đời thu nhỏ của mỗi người. Ước mong sao, từ hành trình thu nhỏ này, mỗi người sẽ được lớn thêm nhờ biết mở cửa đón nhận cũng như dám bước vào địa hạt của người khác trong hân hoan và hy vọng.

Nguyễn Bảo gởi đến Vatican News Tiếng Việt

Nguồn: https://www.vaticannews.va/vi/church/news/2025-02/nhung-chuyen-tau-mang-so-hieu-hy-vong.html