HỌC HỎI PHÚC ÂM CHÚA NHẬT V MÙA CHAY – B

Hãy đọc lại toàn bộ bài Tin Mừng này. Hãy tìm những câu cho thấy Đức Giêsu có thái độ lạc quan trước cái chết gần đến? Ngài thấy cái chết của mình có ý nghĩa không? Đức Giêsu có mời gọi chúng ta bước theo đường của Ngài không?

Lời Chúa (Ga 12,20-33):

20 Khi ấy, trong số những người lên Giê-ru-sa-lem thờ phượng Thiên Chúa, có mấy người Hy-lạp. 21 Họ đến gặp ông Phi-líp-phê, người Bết-xai-đa, miền Ga-li-lê, và xin rằng : “Thưa ông, chúng tôi muốn được gặp ông Giê-su.” 22 Ông Phi-líp-phê đi nói với ông An-rê. Ông An-rê cùng với ông Phi-líp-phê đến thưa với Đức Giê-su. 23 Đức Giê-su trả lời : “Đã đến giờ Con Người được tôn vinh ! 24 Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình ; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. 25 Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất ; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời. 26 Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy ; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó. Ai phục vụ Thầy, Cha Thầy sẽ quý trọng người ấy.

27 “Bây giờ, tâm hồn Thầy xao xuyến! Thầy biết nói gì đây? Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ này mà con đã đến. 28 Lạy Cha, xin tôn vinh Danh Cha.” Bấy giờ có tiếng từ trời vọng xuống: “Ta đã tôn vinh Danh Ta, Ta sẽ còn tôn vinh nữa!” 29 Dân chúng đứng ở đó nghe vậy liền nói: “Đó là tiếng sấm!” Người khác lại bảo: “Tiếng một thiên thần nói với ông ta đấy!” 30 Đức Giê-su đáp: “Tiếng ấy đã vọng xuống không phải vì tôi, mà vì các người. 31 Giờ đây đang diễn ra cuộc phán xét thế gian này. Giờ đây thủ lãnh thế gian này sắp bị tống ra ngoài! 32 Phần tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi.” 33 Đức Giê-su nói thế để ám chỉ Người sẽ phải chết cách nào.

HỌC HỎI:

  1. Đọc các đoạn Ga 1,40-42; 6,8-9 và 12,22. Bạn có thấy ông Anrê có nét gì đặc biệt không?
  2. Gioan 12,23 có gì khác với Gioan 2,4; 7,30 và 8,20.
  3. Đọc theo thứ tự các đoạn sau đây: Ga 2,4; 7,30; 8,20; 12,27.23; 17,1; 13,1.3. Theo bạn, “giờ” mà Đức Giêsu nói đến trong những câu trên là lúc xảy ra những biến cố nào trong cuộc đời của Đức Giêsu?
  4. Ga 12,24 dạy cho ta chân l‎ý nào? Có thể áp dụng câu này cho Đức Giêsu và cho chúng ta không?
  5. Đọc Ga 12,26. Trong câu này, Đức Giêsu đứng ở vị trí trung tâm. Bạn nghĩ gì về tương quan tam giác giữa Đức Giêsu-Thiên Chúa Cha-người phục vụ Đức Giêsu?
  6. Gioan 12,27 thật ra là một câu hỏi: “Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này sao?” Hãy tìm điểm khác biệt giữa Ga 12,27 với những lời nguyện khác trong Vườn Dầu: Mt 26,37-39; Mc 14,33-36; và Lc 22,42-44.
  7. Đọc Ga 12,32-33. “Được giương cao lên khỏi đất” nghĩa là gì? Hình ảnh này có khác với hình ảnh ở Ga 12,24 không?
  8. Bạn hiểu thế nào về câu Ga 12,32: “Tôi sẽ kéo mọi người lên với Tôi”?

GỢI Ý SUY NIỆM:

Hãy đọc lại toàn bộ bài Tin Mừng này. Hãy tìm những câu cho thấy Đức Giêsu có thái độ lạc quan trước cái chết gần đến? Ngài thấy cái chết của mình có ý nghĩa không? Đức Giêsu có mời gọi chúng ta bước theo đường của Ngài không?

PHẦN TRẢ LỜI:

  1. Trước hết ta thấy ông Anrê sau khi gặp Đức Giêsu và tin Ngài là Đấng Mêsia, ông đã đưa em mình là Phêrô đến gặp Đức Giêsu (Ga 1,40-42). Sau đó ông giới thiệu cho Đức Giêsu một em bé có năm ổ bánh lúa mạch và hai con cá, từ đó Ngài có thể làm dấu lạ bánh hóa nhiều (Ga 6,8-9). Cuối cùng, trong bài Tin Mừng này, Anrê là người cùng với Philípphê đến gặp Đức Giêsu để giới thiệu cho Ngài mấy người Hy-lạp. Họ là những người dân ngoại lên Giêrusalem để mừng lễ Vượt qua và muốn gặp Đức Giêsu (Ga 12,22). Như thế trong Tin Mừng Gioan, ta thấy Anrê là người có khả năng kết nối để người ta gặp Đức Giêsu.
  2. Trong Gioan 2,4; 7,30 và 8,20, chúng ta thường nghe nói giờ của Đức Giêsu chưa đến. Còn trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu báo cho biết giờ ấy đã đến rồi (Ga 12,23).
  3. Trong Ga 2,4 Đức Giêsu dự tiệc cưới ở Cana cùng với Mẹ Ngài và các môn đệ. Khi Mẹ Ngài có vẻ muốn Ngài làm một điều gì đó vì tiệc cưới hết rượu bất ngờ, Đức Giêsu đã nói giờ của Ngài chưa đến; Trong Ga 7,30 và 8,20 Đức Giêsu nói giờ của Ngài chưa đến, vì thế Ngài vẫn được tự do hoạt động mà không ai dám tra tay bắt Ngài. Trong Ga 12,27 Đức Giêsu hai lần nói đến giờ này, đây là giờ của Khổ nạn và Tử nạn, khiến Ngài xao xuyến, sợ hãi, nhưng Ngài đã đón nhận giờ ấy: “chính vì thế mà con đã đến trong giờ này”. Còn trong Ga 12,23 và 17,1 Đức Giêsu cho biết giờ ấy đã đến rồi, nhưng đây lại là “giờ được tôn vinh”, dù là tôn vinh trong cái chết trên thập giá. Vậy có thể nói trong Tin Mừng Gioan, “giờ” là thời gian diễn ra toàn bộ cuộc Vượt Qua của Đức Giêsu: chịu khổ nạn, chết, được phục sinh và tôn vinh. “Giờ” là một từ gói trọn tất cả các biến cố trên. Đức Giêsu được Cha sai đến trần gian để cứu độ thế gian, “giờ” là lúc Ngài trở về với Cha sau khi hoàn tất công việc được giao (Ga 13,1.3; 19,30).
  4. Gioan 12,24 nói về câu chuyện tự nhiên của một hạt lúa khi được gieo xuống đất. Hạt lúa cần thối đi, mục nát đi để có thể bật ra một cây lúa mới mang nhiều bông hạt. Nếu nó không chết đi thì nó vẫn chỉ là một hạt lúa thôi. Đức Giêsu dùng tiến trình bình thường và tự nhiên của hạt lúa để nói về chính thân phận của Ngài và của các kitô hữu. Ai cũng phải chết đi mới sinh hoa kết quả được. Chết ở đây là dẹp bỏ cái tôi ích kỷ và khép kín, nhưng cũng có thể là cái chết thật sự về mặt thân xác như các thánh tử vì đạo. Đức Giêsu tự ví mình với hạt lúa gieo vào lòng đất. Ngài đã chịu chết để sinh ra một đoàn dân mới. Để có sự sống đời đời, chúng ta cũng phải liều mất mạng sống mình ở đời này như Đức Giêsu (Ga 12,25).
  5. Trong Ga 12,26, ta thấy tương quan thân thiết giữa Đức Giêsu và người môn đệ. Môn đệ là người đi theo Thầy để phục vụ Thầy, và ở với Thầy trong mọi lúc, đặc biệt lúc khốn quẫn gian truân. Nhưng đây không phải chỉ là tương quan hai chiều giữa Đức Giêsu và người môn đệ, vì người môn đệ phục vụ Thầy sẽ được Cha của Thầy quý trọng. Như thế có một tương quan tam giác giữa Đức Giêsu, Thiên Chúa Cha và người môn đệ phục vụ Đức Giêsu. Ai theo và phục vụ Thầy Giêsu thì Thiên Chúa Cha cũng đứng về phía người đó.
  6. Khi so sánh Ga 12,27 với Mt 26,37-39; Mc 14,33-36; và Lc 22,42-44, ta thấy cả bốn đoạn văn trên đều cho thấy Đức Giêsu xao xuyến trước cái chết sắp đến của mình. Trong Tin Mừng Nhất Lãm, Đức Giêsu rõ ràng xin Cha cất chén đắng, nghĩa là cứu mình khỏi chết, dù sau đó Ngài vẫn quyết tâm làm theo ý muốn của Cha. Gioan 12,27 khác với các Tin Mừng Nhất Lãm ở chỗ Đức Giêsu ngần ngại khi xin Cha cứu mình khỏi chết. Ngài chỉ mới đặt câu hỏi: “Con biết nói gì đây: lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này ư?” Và lập tức Ngài ý thức về sứ mạng: “Chính vì giờ này mà con đã đến.” Vậy chẳng có lý do gì để Ngài xin Cha cứu Ngài khỏi giờ này, khỏi cái chết thập giá, dù nó làm Ngài xao xuyến sợ hãi.
  7. “Giương cao” (hypsoô) là một động từ được dùng trong Phúc âm Gioan để chỉ việc Đức Giêsu chịu chết và được tôn vinh (Ga 3,14; 8,28; 12,32). Khi nói “được giương cao khỏi đất”, Đức Giêsu muốn nói đến cách chết của mình (Ga 12,33). Đó là cái chết trên thập giá, bị treo lên cao như con rắn đồng thời ông Mô-sê (Ga 3,14). Còn trong Ga 12,24, Đức Giêsu lại dùng một hình ảnh khác, đó là hình ảnh hạt lúa rơi vào trong đất, bị chết đi để sinh cây lúa mới trĩu hạt. Cả hai hình ảnh đều nói đến cái chết của Ngài, dù là rơi vào trong đất hay được giương cao khỏi đất.
  8. Khi được giương cao lên khỏi đất, nghĩa là qua cái chết trên thập giá và được tôn vinh, Đức Giêsu ban ơn cứu độ cho cả thế gian, cho mọi người chẳng trừ ai. Đức Giêsu chết và phục sinh có quyền năng kéo mọi người lên với Ngài. Ngài thích được ở cùng chỗ với các môn đệ (Ga 12,26; 14,3; 17,24). Lên với Ngài cũng là lên với Cha, là về nhà Cha (Ga 14,2), nơi có sự sống đời đời. Ai không cố tình cưỡng lại sức lôi kéo đầy yêu thương của Ngài, thì sẽ được Ngài nâng lên với Ngài, và đưa vào thế giới của Thiên Chúa.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Thu âm lớp học do Anh Tuấn thực hiện: