Chúa Nhật 19.03.2023
Thiên Chúa Chữa Lành
Chúa Nhật Tuần IV – Mùa Chay
1 Sm 16,1b.6-7.10-13a • Tv 22,1-3a.3b-4.5.6 (Đ. c.1) • Ep 5,8-14 • Ga 9,1-41
Lời Chúa
✠ Bài trích Phúc Âm theo thánh Gioan
1 Khi ấy, ra khỏi Đền Thờ, Đức Giê-su nhìn thấy một người mù từ thuở mới sinh. 2 Các môn đệ hỏi Người: “Thưa Thầy, ai đã phạm tội khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?” 3 Đức Giê-su trả lời: “Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh. 4 Chúng ta phải thực hiện công trình của Đấng đã sai Thầy, khi trời còn sáng; đêm đến, không ai có thể làm việc được. 5 Bao lâu Thầy còn ở thế gian, Thầy là ánh sáng thế gian.”
6 Nói xong, Đức Giê-su nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn và xức vào mắt người mù, 7 rồi bảo anh ta: “Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa” (Si-lô-ác có nghĩa là: người được sai phái). Vậy anh ta đến rửa ở hồ, và khi về thì nhìn thấy được.
8 Các người láng giềng và những kẻ trước kia thường thấy anh ta ăn xin mới nói: “Hắn không phải là người vẫn ngồi ăn xin đó sao?” 9 Có người nói: “Chính hắn đó!” Kẻ khác lại rằng: “Không phải đâu! Nhưng là một đứa nào giống hắn đó thôi!” Còn anh ta thì quả quyết: “Chính tôi đây!” 10 Người ta liền hỏi anh: “Vậy, làm sao mắt anh lại mở ra được như thế?” 11 Anh ta trả lời: “Người tên là Giê-su đã trộn một chút bùn, xức vào mắt tôi, rồi bảo: ‘Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa.’ Tôi đã đi, đã rửa và tôi nhìn thấy.” 12 Họ lại hỏi anh: “Ông ấy ở đâu?” Anh ta đáp: “Tôi không biết.”
13 Họ dẫn kẻ trước đây bị mù đến với những người Pha-ri-sêu. 14 Nhưng ngày Đức Giê-su trộn chút bùn và làm cho mắt anh ta mở ra lại là ngày sa-bát. 15 Vậy, các người Pha-ri-sêu hỏi thêm một lần nữa làm sao anh nhìn thấy được. Anh trả lời: “Ông ấy lấy bùn thoa vào mắt tôi, tôi rửa và tôi nhìn thấy.” 16 Trong nhóm Pha-ri-sêu, người thì nói: “Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày sa-bát”; kẻ thì bảo: “Một người tội lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như vậy?” Thế là họ đâm ra chia rẽ. 17 Họ lại hỏi người mù: “Còn anh, anh nghĩ gì về người đã mở mắt cho anh?” Anh đáp: “Người là một vị ngôn sứ!”
18 Người Do-thái không tin là trước đây anh bị mù mà nay nhìn thấy được, nên đã gọi cha mẹ anh ta đến. 19 Họ hỏi: “Anh này có phải là con ông bà không? Ông bà nói là anh bị mù từ khi mới sinh, vậy sao bây giờ anh lại nhìn thấy được?” 20 Cha mẹ anh đáp: “Chúng tôi biết nó là con chúng tôi, nó bị mù từ khi mới sinh. 21 Còn bây giờ làm sao nó thấy được, chúng tôi không biết, hoặc có ai đã mở mắt cho nó, chúng tôi cũng chẳng hay. Xin các ông cứ hỏi nó; nó đã khôn lớn rồi, nó có thể tự khai được.” 22 Cha mẹ anh nói thế vì sợ người Do-thái. Thật vậy, người Do-thái đã đồng lòng trục xuất khỏi hội đường kẻ nào dám tuyên xưng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô. 23 Vì thế, cha mẹ anh mới nói: “Nó đã khôn lớn rồi, xin các ông cứ hỏi nó.”
24 Một lần nữa, họ gọi người trước đây bị mù đến và bảo: “Anh hãy tôn vinh Thiên Chúa. Chúng ta đây, chúng ta biết ông ấy là người tội lỗi.” 25 Anh ta đáp: “Ông ấy có phải là người tội lỗi hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết một điều: trước đây tôi bị mù mà nay tôi nhìn thấy được!” 26 Họ mới nói với anh: “Ông ấy đã làm gì cho anh? Ông ấy đã mở mắt cho anh thế nào?” 27 Anh trả lời: “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông vẫn không chịu nghe. Tại sao các ông còn muốn nghe lại chuyện đó nữa? Hay các ông cũng muốn làm môn đệ ông ấy chăng?” 28 Họ liền mắng nhiếc anh: “Có mày mới là môn đệ của ông ấy; còn chúng ta, chúng ta là môn đệ của ông Mô-sê. 29 Chúng ta biết rằng Thiên Chúa đã nói với ông Mô-sê; nhưng chúng ta không biết ông Giê-su ấy bởi đâu mà đến.” 30 Anh đáp: “Kể cũng lạ thật! Các ông không biết ông ấy bởi đâu mà đến, thế mà ông ấy lại là người đã mở mắt tôi! 31 Chúng ta biết: Thiên Chúa không nhậm lời những kẻ tội lỗi; còn ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý của Người, thì Người nhậm lời kẻ ấy. 32 Xưa nay chưa hề nghe nói có ai đã mở mắt cho người mù từ lúc mới sinh. 33 Nếu không phải là người bởi Thiên Chúa mà đến, thì ông ta đã chẳng làm được gì.” 34 Họ đối lại: “Mày sinh ra tội lỗi ngập đầu, thế mà mày lại muốn làm thầy chúng ta ư?” Rồi họ trục xuất anh.
35 Đức Giê-su nghe nói họ đã trục xuất anh. Khi gặp lại anh, Người hỏi: “Anh có tin vào Con Người không?” 36 Anh đáp: “Thưa Ngài, Đấng ấy là ai để tôi tin?” 37 Đức Giê-su trả lời: “Anh đã thấy Người. Chính Người đang nói với anh đây.” 38 Anh nói: “Thưa Ngài, tôi tin.” Rồi anh sấp mình xuống trước mặt Người. 39 Đức Giê-su nói: “Tôi đến thế gian này chính là để xét xử: cho người không xem thấy được thấy, và kẻ xem thấy lại nên đui mù!”
40 Những người Pha-ri-sêu đang ở đó với Đức Giê-su nghe vậy, liền lên tiếng: “Thế ra cả chúng tôi cũng đui mù hay sao?” 41 Đức Giê-su bảo họ: “Nếu các ông đui mù, thì các ông đã chẳng có tội. Nhưng giờ đây các ông nói rằng: ‘Chúng tôi thấy’, nên tội các ông vẫn còn!”
(Bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Suy niệm
Thiên Chúa Chữa Lành
Qua phép lạ làm cho anh mù từ bẩm sinh được nhìn thấy, Chúa Giêsu cho biết Ngài là Ánh Sáng thế gian, ai tin vào Ngài sẽ không bước đi trong bóng tối tội lỗi và sự chết, nhưng sẽ được ánh sáng dẫn đến sự sống (x. Ga 8,12; 12,46). Đời anh chàng mù bất hạnh này tưởng vĩnh viễn chìm trong bóng tối, bỗng đâu anh được thoát cảnh khốn khổ. Phép lạ lẫy lừng này không dừng tại đó. Chúa Giêsu dẫn anh từ chỗ được sáng đôi mắt thể lý đến sáng đôi mắt tâm linh, anh nhìn thấy Chúa và tin vào Ngài. Đức tin làm cho anh trở nên con cái ánh sáng: “Thiên Chúa là ánh sáng; nơi Người, không có một chút bóng tối nào” (1 Ga 1,5). Điều này thật quan trọng và đáng ao ước hơn là được sáng đôi mắt thể lý, bởi với cặp mắt phàm trần, người ta chỉ thấy được sự vật, còn với đôi mắt đức tin, họ được thấy Chúa.
Một nghịch lý vẫn thường gặp, đó là có những người, kể cả Kitô hữu, sáng mắt mà lại tối lòng, trông rõ mọi sự nhưng lại không nhận ra Chúa, như các ông biệt phái trong Phúc Âm hôm nay (Ga 9,39-42). Người bị “quáng gà” thấy mọi vật, nhưng nhìn không đúng, nhận không ra, “trông gà hóa cuốc”. Cái nhìn bên ngoài của con người không bảo đảm là đúng mà có khi sai lệch (Đức Khổng Tử có lần bị lầm khi nhìn thấy đồ đệ cưng là Nhan Hồi ăn vụng. Thật ra, anh này đã làm một hành động đáng khen vì hy sinh). Còn Thiên Chúa thì nhìn bên trong tầm hồn con người: “Ta không xem xét theo kiểu của con người, vì chưng con người nhìn xem bên ngoài, còn Thiên Chúa thì nhìn xem tâm hồn”. Câu chuyện Chúa chọn David (Bđ I) là một điển hình. Ông bố Isai đâu ngờ Chúa lại chọn đứa con út suýt bị quên lãng trong đám con của ông làm vua Israel. Được ánh sáng của Chúa soi chiếu, ta hãy tập cho mình có cái bên trong, cái nhìn của quả tim, của tâm linh, của đức tin. Để giúp ta luyện tập cái nhìn đó, bài đọc II cho ta những lời khuyên thiết thực: “Anh em hãy ăn ở như con của sự sáng, bởi vì hoa trái của sự sáng ở tại tất cả những gì là tốt lành, là công chính và chân thật”.
Ngạn ngữ Tây phương có câu: “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn”, nó phản chiếu tâm hồn của một con người. Người thích nhìn cái gì và nhìn như thế nào, thì đôi mắt của họ sẽ phản chiếu điều đó, và cho thấy họ là người như thế nào. Ước gì con thấy được Chúa và những gì là thánh thiện, công chính, tốt lành và chân thật. Amen.
Gm. Anphong Nguyễn Hữu Long
Nguồn: Sống Lời Chúa – Bayard Việt Na