Chúa Nhật III Mùa Vọng B 2020: Làm chứng Chúa Kitô đã đến
Các bài Thánh Kinh tuần này tập trung vào việc làm chứng cho Chúa Giêsu là Đấng cứu độ đã đến. Bài Tin Mừng (x. Ga 1,6-8.19-28) gợi ý: “Có một người được Chúa sai đến tên là Gioan. Ông đến để làm chứng và làm chứng về ánh sáng để mọi người nhờ ông mà tin. Ông không phải là ánh sáng, nhưng ông đến để làm chứng về ánh sáng”. Sứ mệnh làm chứng của Gioan cũng là sứ mệnh của mỗi người Kitô hữu. Nhưng chúng ta làm chứng về Chúa Giêsu như thế nào cho con người thời nay? Đó là câu hỏi mà chúng ta muốn đặt ra trong Mùa Vọng này.
Chúa Nhật III Mùa Vọng B 2020
Làm chứng Chúa Kitô đã đến
Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Sơn, HKK
Lời mở
Các bài Thánh Kinh tuần này tập trung vào việc làm chứng cho Chúa Giêsu là Đấng cứu độ đã đến. Bài Tin Mừng (x. Ga 1,6-8.19-28) gợi ý: “Có một người được Chúa sai đến tên là Gioan. Ông đến để làm chứng và làm chứng về ánh sáng để mọi người nhờ ông mà tin. Ông không phải là ánh sáng, nhưng ông đến để làm chứng về ánh sáng”.
Sứ mệnh làm chứng của Gioan cũng là sứ mệnh của mỗi người Kitô hữu. Nhưng chúng ta làm chứng về Chúa Giêsu như thế nào cho con người thời nay? Đó là câu hỏi mà chúng ta muốn đặt ra trong Mùa Vọng này.
1. Làm chứng là gì?
Làm chứng, có nghĩa là một người không phải là đương sự, đứng ra xác nhận điều mình đã chứng kiến (x. Viện Ngôn ngữ học, Từ điển Tiếng Việt 2013, Mục từ Làm chứng, tr. 694). Đây là công việc ít ai muốn làm, vì nó khiến người làm chứng mất công sức, tốn thời giờ, mất tiền bạc và có thể gặp cả nguy hiểm khi làm chứng cho một công việc, một sự kiện thuộc về người khác chứ không phải là của mình.
Tuy nhiên, người ta bắt buộc phải làm chứng cho những sự kiện, công việc quan trọng, nhất là những vụ án liên can đến nhiều người hoặc gây nguy hại đến tính mạng và tài sản của họ, hoặc gây nguy hiểm cho an ninh trật tự của đất nước. Nếu người đã chứng kiến sự kiện hoặc việc gây án mà không đứng ra xác nhận để trả lại sự thật, công bằng hay tìm ra nguyên nhân thì sẽ bị toà án xem là đồng loã, sẽ bị kết án tù đày hay phải đón nhận cả bản án cao nhất là phản bội tổ quốc và có thể bị tử hình.
Vì thế, đứng trước sự kiện Ngôi Lời Thiên Chúa đã trở thành Đức Giêsu để cứu độ toàn thể nhân loại và vũ trụ, ông Gioan đã tận mắt chứng kiến việc Đức Giêsu được Thiên Chúa Cha xác nhận đó là Con yêu dấu của Ngài, được Chúa Thánh Thần hiện ra dưới hình chim bồ câu khi ông làm phép rửa cho Đức Giêsu ở sông Jodan. Ông cũng nghe cha mẹ, người thân kể lại việc mình được sinh ra một cách lạ lùng với sứ mệnh làm chứng cho Đấng Cứu thế như thế nào… Vì thế nên ông phải làm chứng.
Còn chúng ta, chúng ta đã hiểu biết về Đức Giêsu hơn cả ông Gioan: chúng ta đã tin Người là Đấng Cứu thế, đã cảm nhận được Người qua các bí tích, các nghi lễ của Giáo Hội và từng giây phút nhận được biết bao ân huệ lớn lao của Người. Do đó, chúng ta cũng có nhiệm vụ phải làm chứng cho Chúa Giêsu hơn cả ông Gioan.
2. Những hiểu lầm về việc làm chứng
Trong lịch sử 20 thế kỷ của Giáo hội Công giáo, người ta đã hiểu lầm về việc làm chứng của ông Gioan, vì căn cứ vào câu nói của Chúa Giêsu: “Tôi nói thật với anh em: trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả”. Họ nghĩ nghĩ rằng chỉ có ông Gioan Tẩy Giả là có sứ mệnh làm chứng cho Chúa Giêsu và sứ mệnh đó hết sức cao cả.
Chúng ta nhớ lại trước Công đồng Vaticanô II, trong kinh Cáo Mình và kinh Cầu các Thánh cũng như trong Thánh lễ hồi xưa, Giáo Hội luôn nêu tên thánh Gioan Tẩy Giả sau tên Đức Mẹ Maria và trước tên các thánh khác như Phêrô, Phaolô. Thật ra, người ta quên phần sau trong câu nói của Chúa Giêsu: “Tuy nhiên, kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông” (x. Mt 11,11). Sau Công đồng kết thúc năm 1965, người ta đã sửa lại các kinh trên, và khám phá ra địa vị cao cả đặc biệt của thánh Giuse, rồi gần đây mới đưa tên thánh Giuse vào sau tên Đức Mẹ trong thánh lễ.
Điều đó gợi ý rằng: dù là những người nhỏ nhất trong Nước Trời, chúng ta vẫn cao trọng hơn Gioan Tẩy Giả, bởi vì chúng ta không phải chỉ cho người khác thấy Chúa Giêsu là Đấng Cứu thế như Gioan, mà chúng ta còn là hiện thân của Chúa Giêsu, khi chúng ta gắn bó với Người qua các bí tích, trở thành chi thể trong thân thể mầu nhiệm của Người. Vì thế, nhiệm vụ của chúng ta phải làm chứng cho Chúa Giêsu càng quan trọng hơn Gioan Tẩy Giả.
Nhiều người nghĩ rằng mình không có trách nhiệm phải làm chứng vì họ có tận mắt thấy Chúa Giêsu và các sự kiện liên quan tới Người đâu! Họ có thấy Chúa Cha và Chúa Thánh Thần hiện ra với ai đâu! Họ có thấy tận mắt những phép lạ mà Chúa Giêsu thực hiện như đã từng làm cho người Do Thái đâu! Vì thế nhiều tín hữu Kitô cũng chỉ mừng lễ Giáng Sinh trong tâm thế mong chờ Chúa đến, chứ không ngờ Chúa đã đến rồi vì “có một vị đang ở giữa các ông mà các ông không biết”.
3. Chúng ta làm chứng thế nào cho con người thời nay?
Chúng ta thử nhìn lại xem mình đang chuẩn bị gì để làm chứng cho Đấng Cứu độ đã đến và đang ở giữa chúng ta trong mùa Vọng và Giáng Sinh này?
Đến các nhà thờ, chúng ta thấy cả một rừng sao lấp lánh muôn màu, có hang đá trang hoàng lộng lẫy, có bộ tượng Thánh gia với Hài đồng Giêsu nằm trong máng cỏ. Nhưng chúng ta hỏi xem những thứ đó có đủ làm cho người tín hữu xác tín rằng Chúa đã đến cứu độ để thúc đẩy họ đứng ra làm chứng cho Người không? Chúng ta tổ chức những tuần tĩnh tâm, giờ chầu Thánh Thể, xưng tội, rước lễ trong Mùa Vọng, nhưng đó mới chỉ lo cho cá nhân người làm chứng, chứ chưa thật sự là việc làm chứng cho những đối tượng ở ngoài mình để giúp họ cảm nhận được Chúa Giêsu đã đến.
Bài đọc I (x. Is 61, 1-2.10-11) hôm nay giới thiệu cho ta những việc cần làm vì chúng ta đã được Chúa xức dầu và sai đi để làm chứng. Bài đọc này nói về Đấng Thiên Sai, về Chúa Giêsu là Đấng Cứu độ và cũng nói về mỗi người chúng ta là hiện thân của Người: “Thần khí của Đức Chúa là Chúa Thượng ngự trên tôi, vì Đức Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, sai đi báo tin mừng cho kẻ nghèo hèn, băng bó những tấm lòng tan nát, công bố lệnh ân xá cho kẻ bị giam cầm, ngày phóng thích cho những tù nhân, công bố một năm hồng ân của Đức Chúa”.
Đó là những công việc chúng ta phải làm, nhưng hình như chúng ta chưa làm, vì chúng ta chưa thấy mình là hiện thân của Chúa Giêsu đến với thế giới này, nhất là trong đại dịch Covid-19. Tính đến hôm nay, 13/12/2020, thế giới có trên 71,8 triệu người nhiễm bệnh và 1,6 triệu người đã chết. Riêng Hoa Kỳ có trên 16 triệu người nhiễm và 297.843 người tử vong (x. Báo Tuổi Trẻ, ngày 14/12/2020, Cập nhật tình hình dịch Covid-19, tr. 3). Ai cũng sợ hãi, muốn thu mình lại, ở trong nhà không dám tiếp xúc với ai, không muốn liên hệ gì với ai, không muốn mất giờ để làm chứng cho người khác, nên người ta không cảm nghiệm được niềm vui của mùa Giáng Sinh, mùa Chúa đến với con người.
Chúa đã đến với họ, nhưng người ta thấy rằng năm nay Giáng Sinh buồn hơn năm trước, vì không đi dự lễ, không có nhiều quà tặng, không gặp gỡ ai, không tổ chức những bữa tiệc… Họ không cảm nhận được niềm vui mà thánh Phaolô trong Bài đọc II (x. 1Th 5,16-24) nhắc nhở: “Anh em hãy vui mừng luôn mãi và cầu nguyện không ngừng”. Isaia cũng kêu mời: “Tôi mừng rỡ muôn phần nhờ Đức Chúa, nhờ Thiên Chúa tôi thờ, tôi hớn hở biết bao. Vì Người mặc cho tôi hồng ân cứu độ, choàng cho tôi đức chính trực công minh”.
Nếu có ai hỏi khi chúng ta loan báo về Chúa Giêsu: “Anh / Chị là ai?” “Có phải là Đức Kitô không?”. Chúng ta sẽ trả lời: “Tôi không phải là Đấng Kitô, nhưng tôi là hiện thân của Người. Người đang ở trong tôi và ở giữa các bạn”. Các bạn hãy nhìn chúng tôi để cảm nghiệm được niềm vui qua nụ cười, ánh mắt của chúng tôi, cảm nghiệm được sức mạnh kỳ diệu của Đấng Cứu thế phát ra nơi chúng tôi để chữa lành cho những người bệnh tật, để giải thoát những ai đang bị ma quỷ kiềm chế, để đem lại tự do cho những người đang làm nô lệ cho tham vọng, dục vọng và để cảm nhận các hồng ân kỳ diệu của Chúa Thánh Thần. Vì thế thánh Phaolô khuyên ta: “Anh em đừng dập tắt Thần Khí”.
Lời kết
Chỉ có như thế chúng ta mới thấy rằng, dù trong hoàn cảnh dịch bệnh khó khăn thế nào đi nữa, ta vẫn làm chứng Chúa Kitô đã đến với mọi người trong thế giới hôm nay.
HKK