15/11/2024

Con cái là hồng ân của Chúa. Một xã hội không có con là một xã hội không ký ức và không tương lai

Con cái là hồng ân của Chúa, chứ không phải là một vấn đề sinh học truyền sinh, cũng không phải là một trong các kiểu tự thực hiện chính mình, lại càng không phải là việc chiếm hữu của cha mẹ. Con cái là một ơn… Một xã hội hà tiện thế hệ, không yêu thích có con cái vây quanh, nhất là coi con cái như một nỗi lo âu, một gánh nặng, một liều lĩnh, là một xã hội trầm cảm, không có ký ức và không có tương lai.

Con cái là hồng ân của Chúa. Một xã hội không có con là một xã hội không ký ức và không tương lai
 
Con cái là hồng ân của Chúa, chứ không phải là một vấn đề sinh học truyền sinh, cũng không phải là một trong các kiểu tự thực hiện chính mình, lại càng không phải là việc chiếm hữu của cha mẹ. Con cái là một ơn… Một xã hội hà tiện thế hệ, không yêu thích có con cái vây quanh, nhất là coi con cái như một nỗi lo âu, một gánh nặng, một liều lĩnh, là một xã hội trầm cảm, không có ký ức và không có tương lai.

Kính thưa quý vị thính giả, ĐTC Phanxicô đã khẳng định như trên với gần 20.000 tín hữu và du khách hành hương tham dự buổi tiếp kiến chung tại Quảng trường Thánh Phêrô sáng thứ tư hôm qua. Hôm qua cũng là lễ Đức Mẹ Lộ Đức. Mở đầu buổi tiếp kiến, ĐTC đã mời mọi người cùng ngài đọc một Kinh Kính Mừng kính Đức Mẹ.
 


Trong bài giáo lý, ĐTC đã nói về con cái trong gia đình. Ngài trích một câu trong sách Isaia miêu tả cảnh gia đình hạnh phúc: “Con trai ngươi từ phương xa tới, con gái ngươi được ẵm bên hông. Khi dó ngươi sẽ nhìn và sẽ rạng rỡ, tim ngươi sẽ hồi hộp và nở lớn.” (Is 60,4-5a). Đây là một hình ảnh tuyệt vời của niềm hạnh phúc đạt được trong cảnh gặp gỡ giữa cha mẹ và con cái, cùng tiến bước về một tương lai tự do và hoà bình, sau một thời gian thiếu thốn và chia cách. Thật thế, có một ràng buộc chặt chẽ giữa niềm hy vọng của một dân tộc và sự hài hoà giữa các thế hệ. Niềm vui của con cái khiến cho con tim của cha mẹ hồi hộp và rộng mở cho tương lai. 

ĐTC nói: “Con cái là niềm vui của gia đình và của xã hội. Chúng không phải là một vấn đề sinh học truyền sinh, cũng không phải là một trong biết bao kiểu tự thực hiện chính mình, lại càng không phải là một chiếm hữu của cha mẹ. Không, con cái là một ơn, chúng là một món quà, hiểu chưa? Con cái là một ơn. Mỗi người là duy nhất và không thể lặp lại được; đồng thời nó cũng được gắn liền với nguồn gốc của mình một cách không thể nhầm lẫn được. Thật vậy, là con trai con gái theo chương trình của Thiên Chúa có nghĩa là mang theo trong mình ký ức và niềm hy vọng của một tình yêu đã thực hiện chính mình bằng cách thắp sáng lên sự sống của một con người khác, độc đáo và mới mẻ. Và đối với các cha mẹ, mỗi một đứa con là chính nó, khác biệt. Xin anh chị em cho phép tôi nhớ tới một kỷ niệm gia đình. Tôi còn nhớ mẹ tôi đã nói về chúng tôi là 5 anh chị em, khi người ta hỏi bà: “Bà thích đứa nào nhất?” Bà trả lời: “Tôi có 5 đứa con như 5 ngón tay.” Bà chỉ các ngón tay và nói: “Nếu người ta đánh ngón này, nó làm tôi đau; nếu người ta đánh ngón kia, nó làm tôi đau. Cả 5 ngón đều làm tôi đau. Tất cả chúng là con tôi, nhưng tất cả đều khác nhau như các ngón của bàn tay.” Gia đình tôi là như thế đấy! Các con khác nhau, nhưng tất cả là con.”

Tiếp tục bài huấn dụ, ĐTC nói: “Ta yêu một người con, bởi vì nó là con, chứ không phải vì nó đẹp, lành mạnh, tốt, không phải vì nó suy tư như tôi, hay nhập thể các ước mong của tôi. Một người con là một người con, một sư sống đã được sinh ra bởi chúng ta nhưng được chỉ định cho nó, cho thiện ích của nó, cho thiện ích của gia đình, của xã hội và của toàn nhân loại. Từ đó cũng phát xuất ra sự sâu thẳm của kinh nghiệm nhân bản là con trai và con gái, cho phép chúng ta khám phá ra chiều kích nhưng không của tình yêu, không ngừng làm cho chúng ta ngạc nhiên. Đó là vẻ đẹp được yêu trước: trước khi làm đuợc bất cứ gì để xứng đáng điều ấy, trước khi biết nói hay biết nghĩ và cả trước khi chào đời nữa!

Biết bao nhiêu lần tôi thấy các bà mẹ ở công trường giơ bụng cho tôi coi và xin tôi chúc lành cho họ… các đứa trẻ này đã được yêu thương trước khi chúng vào đời. Đó là sự nhưng không, đó là tình yêu; chúng được yêu thương trước khi sinh ra, như tình yêu của Thiên Chúa, là Đấng yêu chúng ta trước. Chúng được yêu trước: trước khi làm đuợc bất cứ gì để xứng đáng điều ấy, trước khi biết nói hay biết nghĩ và cả trước khi chào đời nữa.

Là con cái là điều kiện nền tảng để nhận biết tình yêu của Thiên Chúa, là suối nguồn cuối cùng của phép lạ đích thực này.

Trong linh hồn của mỗi người con, cho dù có dễ bị tổn thương tới đâu, Thiên Chúa đặt để giấu ấn của tình yêu đó, là nền tảng phẩm giá cá nhân, một phẩm giá mà không có gì và không có ai sẽ có thể phá huỷ được.

Ngày nay các người con xem ra khó tưởng tượng ra tương lai. Trong các bài giáo lý trước đây tôi đã nhấn mạnh rằng các người cha có lẽ đã thụt lùi một bước và con cái đã trở nên chắc chắn trong việc bước tới. Chúng ta có thể học tương quan tốt giữa các thế hệ từ Cha trên Trời, là Đấng để cho từng người trong chúng ta tự do, nhưng không bao giờ để chúng ta một mình. Và nếu chúng ta sai lầm, thì Người tiếp tục theo chúng ta với lòng kiên nhẫn mà không giảm thiểu tình yêu đối với chúng ta. Cha thiên quốc không lui bước; Ngài muốn rằng con cái Ngài can đảm và tiến bước.

Về phía mình con cái không được sợ dấn thân xây dựng một thế giới mới: chúng thật đúng, khi ước ao nó tốt lành hơn là thế giới chúng đã nhận lãnh. Nhưng điều này đươc làm mà không xấc láo, không yêu sách. Cần phải biết thừa nhận giá trị của con cái, và phải luôn luôn tôn kính cha mẹ.

Điều răn thứ tư xin con cái – và chúng ta tất cả là con cái – thờ kính cha mẹ (x. Xh 20,12). Điều răn này đến ngay sau các điều răn liên quan tới Thiên Chúa. Quả thế, nó chứa đựng một cái gì thánh thiêng, một cái gì nằm ở gốc rễ của mọi loại tôn trọng khác giữa con người. Và trong kiểu nói Kinh Thánh của điều răn thứ tư, người ta còn thêm, ‘để cho ngươi được sống lâu trong đất Thiên Chúa ban cho ngươi’.” 

ĐTC giải thích thêm điểm này:

“Mối dây nối kết mạnh mẽ giữa các thế hệ là bảo đảm cho tương lai, và bảo đảm của một lịch sử nhân bản thực sự. Một xã hội con cái không thờ kính cha mẹ là một xã hội không danh dự, bị chỉ định tràn đầy những người trẻ khô cằn và tham lam. Nhưng một xã hội hà tiện việc sinh sản, không yêu thích được vây quanh bởi con cái, nhất là coi chúng là một mối lo âu, một gánh nặng, một liều lĩnh, là một xã hội trầm cảm. Nếu một gia đình quảng đại có nhiều con cái bị coi như là một gánh nặng, thì có cái gì đó không ổn! Chúng ta hãy nghĩ tới biết bao xã hội ở Âu châu này: đó là các xã hội trầm cảm, bởi vì chúng không muốn có con, không có con, mức sinh không tới một phần trăm. Tại sao vậy? Mỗi người hãy suy nghĩ và trả lời.

Việc sinh con cái phải có tinh thần trách nhiệm, như Thông điệp Humanae Vitae của Chân phước Phaolô VI dạy, nhưng có nhiều con hơn không thể tự động trở thành một lựa chọn trách nhịệm. Sự sống trở thành trẻ trung và có được các năng lực bằng cách nhân nhiều lên: nó trở thành giàu có chứ không nghèo nàn đi! Con cái học lo lắng cho gia đình, trưởng thành trong việc chia sẻ các hy sinh của nó, lớn lên trong việc đánh giá các ơn của nó. Kinh nghiệm tươi vui của tình huynh đệ linh hoạt lòng tôn trọng và việc chăm sóc cha mẹ, mà chúng ta phải biết ơn. Biết bao anh chị em hiện diện ở đây có con cái và chúng ta tất cả là con. Chúng ta hãy làm một điều, hãy giữ một phút thinh lặng. Mỗi người trong chúng ta hãy nghĩ tới con cái mình trong tim, nếu có con, hãy suy nghĩ trong thinh lặng. Và tất cả chúng ta nghĩ tới cha mẹ của chúng ta và cảm tạ Thiên Chúa vì ơn sự sống. Trong thinh lặng, ai có con cái thì nghĩ tới chúng, và chúng ta tất cả nghĩ tới cha mẹ mình. Xin Chúa chúc lành cho cha mẹ của chúng ta và chúc lành cho con cái anh chị em.”

ĐTC kết luận bài huấn dụ: “Xin Chúa Giêsu là Con vĩnh cửu đã trở thành con trong thời gian, giúp chúng ta tìm ra con đường dãi toả một cách mới mẻ kinh nghiệm nhân bản là con đơn sơ và to lớn này. Trong việc nhân thế hệ nhiều lên có một mầu nhiệm phong phú sự sống của tất cả mọi nguời đến từ chính Thiên Chúa. Chúng ta phải tái khám ra nó, bằng cách thách thức thành kiến, và sống nó trong đức tin và trong sự tươi vui toàn thiện. Và tôi nói: thật là xinh đẹp biết bao, khi tôi đi ngang qua giữa anh chị em và trông thấy các người cha và người mẹ giơ con lên để được chúc lành; đây là một cử chỉ hầu như thiên linh. Xin cám ơn anh chị em vì làm như thế.”

ĐTC đã chào nhiều nhóm tín hữu. Hôm qua có nhiều huynh đoàn các nơi mặc sắc phục bình dân mang theo cờ đứng thành hàng rào danh dự chào ĐTC khi ngài đi lên khán đài.

Chào các đoàn hành hương Pháp, ĐTC nói ngài hiệp ý với các tín hữu hành hương Lộ Đức cầu nguyện cho các gia đình của họ, và xin cho mọi người luôn biết quảng đại tiếp nhận sự sống.

Chào các tín hữu Tây Ban Nha, Colombia Argentina và Mexico, ngài cũng xin Mẹ Lộ Đức ban ơn an ủi và sức mạnh giúp mọi người tiến về quê trời.

Chào giới trẻ, người đau yếu và các đôi tân hôn ngài nhắc cho mọi người biết lễ Đức Mẹ Lộ Đức cũng là Ngày Quốc tế Bệnh nhân. ĐTC chúc các bạn trẻ sông trong thực tế nhưng cũng biết hướng mắt về trời; người đau yếu cảm nhận được lời Giáo Hội cầu nguyện cho họ, và các đôi tân hôn yêu thương sự sống, cả khi nó có mang dấu vết sự giòn mỏng và bệnh tật đi nữa.

Buổi tiếp kiến đã kết thúc với Kinh Lạy Cha và phép lành Toà Thánh ĐTC ban cho mọi người.